“ Thả hắn ra? Tô Noãn Noãn, cô có hiểu được tôi hận hắn đến mức nào không! “
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, Tô Noãn Noãn cảm thất biểu tình lúc này của anh ta thật hung ác.
“Tôi không cần biết có nỗi hận gì, lại làm anh đối xử như thế với anh trai của chính mình, anh ấy là anh ruột anh cơ mà!“
Tô Noãn Noãn có phần kích động, hơn thế lại vì Hàn Cảnh Thìn có một người em trai như thế này mà tê tái lòng.
Bị người thân mình hãm hại, nỗi đau trong tim đó còn vượt xa hơn nỗi đau thể xác kia.
“ Anh ruột? Cô có nghe thấy Hàn Cảnh Thìn nhắc đến việc anh ta có một người em ruột chưa? Có một đứa con trai là tôi đây?“
Anh ta cười mỉa mai, trong lời nói lại mang nặng cay đắng.
Tô Noãn Noãn không nói được tiếp nữa, cô đúng là chưa từng nghe qua, nếu không phải vì bọn họ giống hệt nhau, cô cũng sẽ không bao giờ tin rằng Hàn Cảnh Thìn còn có một người em trai ruột.
Hàn Dật Thìn thấy phản ứng trầm lặng của cô, lạnh lùng hux một tiếng, nâng cằm cô lên.
“ Tô Noãn Noãn, sao tôi lại nói với cô nhiều như thế chứ? Ân? “
Ngữ khí của anh ta như đang hỏi cô lại cũng như đang tự hỏi chính mình.
Tô Noãn Noãn đối diện với cặp mắt của anh ta, cái nhìn bĩnh tĩnh không tránh né. Nghĩ tới Hàn Cảnh Thìn, cô luôn có thể có thêm chút dũng khí.
“ Ý của anh là, anh không thể thả Hàn Cảnh … “
Lời nói của Tô Noãn Noãn còn chưa hết, Hàn Dật Thìn đã dùng tốc độ làm cô không kịp phòng bị, hôn xuống đôi môi cô, niêm phong lại lời nói của cô.
Không có chút lí do nào cả, chỉ là khi nhìn thấy cánh môi phấn hồng kia của cô lúc đóng lúc mở, anh ta bèn có hành động này, thậm chí là, không hề chịu sự khống chế của đại não.“ Uhm … “
Lời nói còn chưa nói hết kia biến thành tiếng rêи ɾỉ này, lưỡi của anh ta đã ở trong miệng cô cướp bóc bừa bãi, đem theo mùi khói thuốc nồng đậm.
“ Ngọt thật.“
Chỉ là mấy giây ngắn ngủi, anh ta lập tức buông cô ra, đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
“ Nói tiếp đi.“
Anh ta lại ra lệnh, cái mà anh ta có hứng thú là thẻ của cô cơ. ( ý là cổ phần trong tài khoản của chị Noãn)
“Nếu như anh không đồng ý thả anh ấy ra, ít nhất cũng để tôi gặp anh ấy một lần.“
Tô Noãn Noãn từng bước thỏa hiệp, song lại cũng vô tình từng bước đi vào trong cuộc chơi đã được anh ta định sẵn.
“Gặp hắn? dùng gì để đổi lại?“
Khóe miệng anh ta nhếch lên thành nụ cười mị hoặc lòng người.
“Dùng hai mươi lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Tô thị.“
Cô đáp.
Hàn Dật Thìn nghe xong, nụ cười trên khuôn mặt lại càng thêm vẻ mê hoặc khôn lường, nhìn sâu vào Tô Noãn Noãn, chỉ nói ra hai chữ: