Tô Noãn Noãn tâm tình chuyển biến, có lẽ, đây chính là cơ hội, chỉ không biết là Ninh Nam liệu có đáp ứng hay không
“Sao thế? Không đồng ý đi sao? Chồng tôi sẽ lái xe đưa đi đấy.”
Ninh Manh nhìn Tô Noãn Noãn cười hi hi nói, tiếp đó lại hướng ra Tấn Tịch nói,
“Chồng à, anh sẽ đưa chúng em đi, đúng không?”
Tấn Tịch không cách nào đành gật đầu, anh ta dường như là luôn đáp ứng tất cả các yêu cầu của Ninh Manh.
Xe, đã vào đến Ninh gia, vừa dừng xe xong thì chiếc Maserati của Ninh Nam cũng về đến.
“Không phải anh có việc không đi đón được cô ấy sao? Sao lại về sớm thế này?”
Ninh Manh chạy qua, còn chưa đợi Ninh Nam xuống xe, đã hỏi liên tục.
“Có một cuộc họp đến phút cuối thì hủy bỏ.”
Ninh Nam đầu cũng không ngẩng lên, khóa xe xong bèn đi đến bên Tô Noãn Noãn.
“Sao rồi? Giọng nói đã khỏi chưa? Nói một câu cho tôi nghe xem nào?”
Sự quan tâm của anh ta có chút khẩn cấp.
“Đã khỏi rồi.”
Cô lãnh đạm trả lời.
Ninh Nam nghe thấy giọng cô đã hồi phục lại như trước, lúc này mới hướng về Tấn Tịch bên cạnh, chào hỏi anh ta.
“Bữa tối ăn ở đây đi, tôi sẽ bảo hạ nhân đi thu xếp.”
“Không cần đâu, ông nội bảo tôi về nhà ăn.”
Tấn Tịch cười từ chối, người đời đều biết, anh ta rất nghe lời Lam Quân Kỵ.
“Ah ~ anh không ở lại ăn cơm à, vậy mai anh nhớ đến sớm đón em và Thất Thất nhé, ngày mai em muốn dốc hết tâm huyết một ngày.”
Nói xong, bèn hướng mặt lên.
Tấn Tịch hiểu ý bèn đặt một nụ hôn xuống mặt cô, xem ra đây là cách tạm biệt quen thuộc của bọn họ.
“Ân, chồng à tối nhớ điện thoại cho em nhé.”Ninh Manh bắt đầu giơ tay byebye không nỡ rời, cho đến khi nhìn thấy chiếc Maybach của anh ta đi ra khỏi Ninh gia.
“Yêu nghiệt, em có chua không chứ, còn chưa kết hôn mà đã luôn miệng chồng à, làm con gái phải dè dặt chứ.”
Ninh Nam vừa thấy anh ta đi khỏi, lại bắt đầu giảng dạy.
“Bọn em thế này gọi là ân ái, em tập dượt trước cũng không được hay sao? Dù sao sớm muộn gì cũng phải gọi.”
Ninh Manh không lấy thế làm phiền, khoác tay Tô Noãn Noãn đi vào.
“Hai người ngày mai muốn đi mua sắm sao?”
Ninh Nam giọng điệu thoải mái, cùng họ đi vào trong nhà.
Tô Noãn Noãn đột nhiên dừng bước, thấp thỏm nhìn anh ta, cẩn thận hỏi:
“Có được không?”
Ngữ khí của anh ta mặc dù dửng dưng, song ý đồ trong câu nói lại rất dễ nhìn ra, anh ta không phải chỉ đang hỏi Ninh Manh, mà là đang hỏi cô.
Còn chưa đợi Ninh Nam đáp lại, Ninh Manh đã cướp lời, phát biểu ý kiến,:
“Không phải chứ, đến đi shopping cũng phải được anh đồng ý sao, đây có phải là xã hội phong kiến đâu, Nam Nam anh làm cái gì thế? Em luôn cảm thấy Thất Thất rất sợ anh.”
“Đương nhiên không phải rồi, cô ấy trước giờ đều rất tự do, có điều ngày mai các em định đi đâu mua sắm, có cần anh sai người đi xách đồ giúp không?”
Ninh Nam bộ mặt tươi cười, Tô Noãn Noãn lại không thể nhìn ra chút chân thật nào.
“Không cần, ngày mai Tấn Tịch đưa bọn em đi. Mà những nhãn hàng em chọn đều chuyển đồ về nhà, ai còn quê mùa như anh chứ.”
Ninh Manh không giữ thể diện phản ứng lại, nói đến đó, Ninh Manh đã về đến biệt thự của mình.
“Thất Thất, ngày mai nhớ phải dậy sớm đấy nhé.”
Hô hào xong, Ninh Manh làm mặt xấu với Ninh Nam, rồi vụt về biệt thự của mình.
Lúc này đình viện rộng rãi chỉ còn có Ninh Nam và Tô Noãn Noãn.
“Chúng ta cũng về thôi, em đã lâu không về nhà rồi, tôi đã chuẩn bị một món quà tặng em.”
Ninh Nam ôm lấy eo Noãn Noãn, giọng điệu sủng nịnh tự nhiên.
Món quà? Nghe đến hai từ này, trực giác của Tô Noãn Noãn không lạnh mà cũng đông cứng lại, lần trước là một bộ lễ phục cực kỳ hở hang, còn lần này, liệu là gì nữa đây?