Đột nhiên, trong phòng ánh đèn plash nháy lên, sự xuất hiện của bọn họ, lập tức trở thành tâm điểm của căn phòng.
Vô số đôi mắt quay ra nhìn bọn họ, chính xác hơn là nhìn Tô Noãn Noãn.
Có kinh ngạc, có ghen tuông, có nhìn soi xét, có ánh nhìn thú vị … Tô Noãn Noãn trước sau đều mang nụ cười trên khuôn mặt, thật bình tĩnh, cô không phải là chưa từng thấy qua những nơi đông người như thế này.
“Biểu hiện tốt lắm.”
Anh ta nói nhẹ bên tai cô.
Vốn cho rằng, đối mặt với nhiều người như thế này, cô ấy nhất định sẽ e ngại hay lo lắng, chỉ là thái độ bình tĩnh của cô ấy, làm anh thật ngưỡng mộ.
Tô Noãn Noãn cười nhẹ, tùy ý chọn lấy hai chiếc cốc chân cao tinh tế, đưa cho anh ta, ánh mắt lưu động.
Ninh Nam hiểu ý, cầm lấy cốc rượu, chuyển động chất lỏng màu hổ phách bên trong, chạm cốc với cô.
Hương vị của rượu, ngọt ngào mang theo chút vị chát, êm dịu cổ họng.
“Rất ngọt.”
Anh trầm giọng nói.
Cánh tay cầm cốc rượu của Tô Noãn Noãn vòng qua cổ anh ta, cố ý không để anh ta nhìn thấy mặt mình, đôi mắt bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Động tác thân mật này trong con mắt những người bên cạnh, cũng chỉ là sự ân ái giữa cặp tình nhân. Cô biết, đây cũng là hiệu quả mà Ninh Nam muốn có.
“Đang tìm người sao? Anh ta chưa đến đâu.”
Giọng nói lạnh lẽo của anh ta không hề phòng bị truyền đến bên tai cô, làm cô cứng hết cả người.
Ninh Nam cảm nhận thấy phản ứng của cô, cười càng tự tin:
“Vội vàng tìm chủ nhân của cô như vậy, quan hệ của hai người, lẽ nào không chỉ có thế?”
Tô Noãn Noãn rời đi cánh tay vừa choàng qua cổ anh ta, cũng không hề có thêm bất kì phản ứng nào, chỉ là lại lần nữa chạm cốc với anh ta, sau đó, một hơi uống sạch.
Anh cười, hóa ra người con gái không nói được lại có mê lực lớn như vậy, anh đã không thể nào đoán được suy nghĩ lúc bình thường của cô nữa rồi. Lúc này, lại càng không biết được cô đang nghĩ gì, người con gái khó nắm bắt như thế này, càng làm anh có ý muốn chinh phục mạnh mẽ.
Bên ngoài cửa ánh đèn plash lại lóe lên, làm người khác không thể không chú ý đến.
Hạ Vi Điềm khoác tay Hàn Dật Thìn bước vào, trên đường đi không biết đã mưu sát biết bao hoa cỏ đẹp. (ý chỉ sự ghen tị của các cô gái khác với chị Điềm)
Từ lúc Tô Trác Thiên mất đi, Hàn Dật Thìn gần như đã tiếp quản doanh nghiệp của Tô thị, mà cô thư kí đang dính lấy bên cạnh anh ta lúc này Hạ Vi Điềm đã trở thành đối tượng scandal chính rồi.
Câu trả lời chính thức của Hàn Dật Thìn là, Tô Noãn Noãn sau cái chết của Tô Trác Thiên vẫn đang trong thời kỳ đau khổ, Tô thị tạm thời do anh ta tiếp quản, còn Hạ Vi Điềm chỉ là một trợ thủ đắc lực của anh ta mà thôi.
Nhưng, trong tim ai cũng hiểu rõ, Hàn Dật Thìn dù xuất hiện ở bất kì nơi đâu cũng đều đem theo Hạ Vi Điềm, cũng có thể hiểu rõ vị trí của cô ta không chỉ đơn giản là thư kí đơn thuần.
Hai người bọn họ không quan tâm đên ánh mắt những người khác, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Ninh Nam và Tô Noãn Noãn.
Lúc này Noãn Noãn nhìn thấy người mà cô đã đợi cả nửa ngày trời, toàn thân sớm đã cứng đơ, cánh tay khoác trên tay Ninh Nam, cũng bắt đầu không thể khống chế mà run rẩy.
Anh ta và cô ta!
Người phụ nữ đó vốn là tình nhân bí mật của bố cô, hôm nay lại có thể cùng anh ta thân mật như vậy đến đây.
Trong giây lát, dường như đã hiểu rõ tất cả. Hóa ra, cái chết của cha cô, cũng là có người cố ý sắp đặt, Hạ Vi Điềm hóa ra là người mà Hàn Dật Thìn sớm đã gài bên người cha cô.