Hai người ăn sáng xong, chiếc Maserati của Ninh Nam đã được tài xế đỗ ở cửa đợi.
Ngồi trong chiếc xe hào nhoáng, hai người đều không nói câu gì.
Ninh Nam, trươc sau đều nắm chặt tay Noãn Noãn, dường như muốn tìm thấy tin tức gì từ trong bàn tay ấm của cô.
Tay cô hơi hơi ra mồ hôi, anh sờ thấy lòng bàn tay cô có một vết lồi lõm nhỏ.
“Đây là cái gì?” Ninh Nam cầm tay cô lên xem xét, sau đó chau mày lại.
Anh cũng hút thuốc, cho nên cái vết tích tròn tròn kia, anh căn bản có thể đoán được là do gì tạo thành.
Tô Noãn Noãn hơi đỏ mặt, lông mày khẽ nhíu lại, cười đáp: “trước đây lúc viết bài không cẩn thận bị nắp bút mực cứa vào.”
“Vậy sao?” Ninh Nam hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô, dường như muốn nhìn thấu cô.
Đáng tiếc, trong đáy mắt cô không có tia dao động nào, vẫn cứ là trong vắt đến đáy như thế, ánh sáng đến đốt người kia, ung dung trả lời anh: “ Vâng.”
Hai người lại không nói gì nữa, cả đường đều trầm mặc cho đến lúc đến nơi.
Hội đấu thầu nằm ở phòng hội nghị của một khách sạn năm sao cao cấp.
Ninh Nam xuống xe, đưa cánh tay vòng ra, nhìn cô.
Noãn Noãn hiểu ý, tự nhiên vòng tay vào cánh tay anh, hai người song song bước vào hội trường.
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hai người họ, có ghen tị, có quan sát, có ngưỡng mộ, cũng mang theo cả những ý xấu.
Tô Noãn Noãn không có tâm trạng nào quan tâm, ánh mắt không ngừng tìm kiếm, muốn tìm bóng dáng của Hàn Dật Thìn.
Cô đoán, có lẽ anh ta sẽ đến, cô đã hoàn thành nhiệm vụ của anh ta, vậy cô cũng nên dùng cơ hội này để nói với anh ta vài câu, hỏi thăm tình hình của Hàn Cảnh Thìn.
“Đang tìm ai sao?” Một câu lạnh lung của Ninh Nam cất lên làm lạnh sống lưng cô, đã vờ bình tĩnh lâu như vậy, song đến hội trường lại quên mất phải diễn xuất.
“Không … không có.” Tô Noãn Noãn hoảng lên giải thích, lại càng làm lộ ra.
“Hei ~ Ninh thiếu, ŧıểυ mỹ nhân, hai người đến rồi.” Lam Mặc khuôn mặt yêu nghiệt kia xuất hiện trước mặt hai người.
Ninh Nam vừa cau mày lại, Lam Mặc cũng ngay lập tức đứng đắn lại, nhìn Tô Noãn Noãn một cái, nhún vai nói: “Anh ta hôm nay sẽ không đến đâu.”
Đầu lông mày của Ninh Nam cau lại càng sâu, một câu cũng không nói.
Tô Noãn Noãn thấy tình hình như thế, trong tâm cũng bất an, anh ta không đến, anh ta đó lẽ nào là?
Dự cảm không tốt dâng lên trong tim, cô không dám nghĩ nữa …
Ninh Nam không muốn hỏi tiếp, một người đàn ông to béo chợt hướng bước đến chỗ bọn họ.
Mồm miệng ngọt xớt: “Hội bỏ thầu bé tí thế này, mà Ninh đại tổng giám đốc cũng trực tiếp đến đây.” Trong giọng điệu đó, lại là sự châm biếm.
Ninh Nam thấy ông ta bước tới, khóe miệng khẽ nhếch lên, như một quý ông kéo Noãn Noãn đến trước mặt người đó.
“Thất Thất, giới thiệu với cô, vị này là Lục tổng của tập đoàn Hoàn Vũ, đối thủ nặng ký trong lần đấu thầu này của chúng ta. “
Ninh Nam một chữ nặng ngàn cân, lại quan sát rất kĩ vẻ mặt hai người bọn họ trong lúc nói.
“Ninh đại tổng giám đốc lại xem tôi như là đối thủ lớn, Lục mỗ thật hân hạnh quá.” Hoàn Vũ tổng giám đốc Lục Hoa cười tít mắt trả lời, đôi mắt lại liên tục quét tới quét lui trên người Noãn Noãn, ánh mắt trừ sự châm biếm còn có sự thèm thuồng.
“Vị này là, người tình mới của Ninh đại tổng giám đốc?”
Ninh Nam không hề trả lời, mà vòng tay ôm lấy eo cô, dùng lực để kéo cô vào trong lòng mình.
Tên đàn ông này nổi tiếng háo sắc, Tô Noãn Noãn có thể diễn, nhưng ông ta không diễn được.
Ánh mắt của lão ta rõ ràng như cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Rõ ràng, đây là biểu hiện trực tiếp của ông ta khi lần đầu nhìn thấy Noãn Noãn.
Cho nên lúc này, anh đột nhiên muốn thông báo rõ, Noãn Noãn là của anh.
Lục Hoa nhìn người Noãn Noãn dán trên người Ninh Nam, chiếc cổ trắng ngần lúc ẩn lúc hiện trong cổ áo, đôi mắt ông ta càng thêm thèm thuồng.
“Hôm nay Ninh tổng đưa người tình mới đến, xem ra là tâm tình rất tốt, có điều chỉ sợ là, hội nghị bỏ thầu ngày hôm nay, sẽ làm Ninh tổng thất vọng.”
Không vừa mắt khi người đẹp nằm trong tay kẻ khác, Lục Hoa quyết định công kích anh, Hàn Dật Thần đã nói sẽ giúp ông lấy được bản kế hoạch đấu thầu của Ninh thị, tối qua quả nhiên là nhận được email.
Cho nên, thời khắc này, ông ta cho rằng bản thân nhất định đã đạt được.
“Kết quả sẽ sớm thấy thôi.” Ninh Nam cười khinh thị, ôm lấy Noãn Noãn ngồi vào vị trí, anh chính là muốn nhìn thấy cái vẻ tự mãn của ông ta.
Trên hội trường, những khắc yên lặng.
Các nhà tổ chức cuối cùng đã thông báo kết quả đấu thầu, tập đoàn Ninh thị là người cuối cùng đạt được công trình Ích Dương.
Ninh Nam nhìn vẻ mặt kinh tởm và không thể tin được của Lục Hoa, ôm lấy Noãn Noãn bước đến trước mặt ông ta.
“Lục đại tổng giám đốc, để ông thất vọng rồi, kế hoạch đấu thầu của ông không phải niêm yết giá sàn là hai nghìn vạn sao? Sao rồi? không đấu thầu đến à? “
“Anh … anh làm sao mà biết được? cái bản kế hoạch đó là giả sao?” Lục Hoa kinh ngạc, hóa ra là bị rơi vào bẫy của Hàn Cảnh Thìn.
“ *******” vứt lại mấy câu chửi, Lục Hoa không cần để ý đến hình tượng đi thẳng.
Ninh Nam thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Tô Noãn Noãn.
“Hàn Cảnh Thìn đúng là rất thông minh, nghĩ ra đủ mọi kế sắp đặt em bên cạnh tôi, lại còn ở bên ngoài đặt bom khói, làm tôi cứ ngỡ rằng Hàn thị mới là đối thủ lớn, tối qua em làm tôi thất vọng lắm, em có biết không?”
Ninh Nam giọng điệu bình thản, nghe không ra được ẩn ý bên trong, nhưng mỗi câu mỗi chữ, lại đủ để làm Tô Noãn Noãn run rẩy.
Hóa ra, Hàn Dật Thìn căn bản không hề dự định tham gia vào hội bỏ thầu lần này.
Anh ta chỉ là muốn thử nghiệm sự sức nhẫn nại của cô, thành công được, đạt lợi cho Lục Hoa, anh ta cũng có thể kiếm được một khoản tiền, thất bại rồi, đã có Lục Hoa gánh lấy.
Mà Ninh Nam cũng đã biết cô sẽ để lộ bản kế hoạch đó ra ngoài, cho nên cố ý để một bản giả ở đấy.
Hóa ra, bản thân mới chính là đứa ngốc nhất, bị cả hai người đó coi như là đồ ngốc mà đùa giỡn.
Bi thương, kéo dài ra từ trong tim.
Bản thân đã ngốc như thế này, muốn trừng phạt thì cứ trừng phạt đi.