Trong đầu cô bắt đầu xuất hiện một bóng dáng, Hàn Cảnh Thìn, anh đang ở đâu?
Thời khắc như thế này, cô thật sự không thể hợp hoan mà không có tình yêu.
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, rơi vào tấm ga giường màu cà phê, nhìn như không có thực.
Không có giãy giụa, cũng kiềm chế để không có phản ứng lại.
Ninh Nam dừng lại động tác, nhìn gương mặt lạnh lẽo của Tô Noãn Noãn.
Con mắt của cô thiêu đốt người ta rõ ràng, bên trong đầy những giọt nước mắt pha lê, lại làm cho anh bỗng thấy có một loại cảm giác như phạm tội ác.
Anh đứng dậy nhìn cô thân chỉ còn mặc nội y nằm trên giường, ánh mắt không rời khỏi dừng ở áo ngực màu tím nhạt của cô.
Thiết kế hoàn mĩ đó bao trọn lấy nửa ngực cô, mặc dù là đang nằm, cảnh đẹp thiên nhiên đó tuy nhiên vẫn làm người khác nghẹt thở.
Trước cảnh sắc này, anh lại bình tĩnh lại được.
Tô Noãn Noãn đón lấy ánh mắt tự phụ của anh, lập tức kéo chăn che đi thân thể, cẩn thận nhìn sắc mặt của anh.
Những thứ trong mắt anh ta quá phức tạp, cô không đoán ra được, lại càng hoảng loạn không an tâm.
Anh ta hỉ nộ vô thường, làm cô khó mà ứng phó, anh ta so với trong suy nghĩ của cô lại càng nguy hiểm.
“Em tên là gì?” Lại gần cô, nhìn sâu vào đáy mắt cô, hơi thở ấm nóng phả trên mặt cô, có vị bạc hà nhàn nhạt.
“Mạc Thất Thất.” Tô Noãn Noãn thuận theo đáp, nhìn lên đôi mắt anh ta.
Cái tên này là tên trước đây đã nghĩ kỹ rồi, thất thất ( 77), cái ngày mùng 7 tháng 7 đó, vận mệnh của cô từ đó mà thay đổi.
“Thất Thất? Em từ giờ đã là người của tôi rồi, từ sau đừng phản kháng tôi nữa, biết chưa?”
“Tôi đúng là đã bị anh đấu giá về, thì sẽ cam tâm vì anh mà làm mọi việc, chỉ là liệu có thể nào không làm việc ban nãy không …? Noãn Noãn thử hỏi, lời còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.
“Im ngay! Em không có tư cách bàn điều kiện với tôi!” Ninh Nam lạnh lẽo phủ định, xem ra đối với cô gái này không thể dùng giọng điệu thương lượng được, phải trực tiếp ra lệnh.
Những cô gái trước đây của anh, trước giờ đều là đối với anh chủ động mời mọc, cô lại còn định đàm phán điều kiện này với anh. Thật đúng là nực cười!
Noãn Noãn đúng là không nói thêm gì, nội tâm lại đang ra sức tranh đấu tư tưởng.
Nếu như anh ta muốn, cô thực sự phải cho sao? Chỉ là cô hình như đã không còn có đường khác để chọn nữa.
Đã bước trên con đường này, chắc chắn là phải mất rất nhiều, đã định là sẽ đầy vết thương mệt mỏi.
“Sau này em sẽ ngủ tại căn phòng này, quần áo và đồ đạc của em, tôi sẽ giao người đi mua cho em, nhiệm vụ của em chỉ có ngoan ngoãn nghe lời, vào lúc tôi cần thì lấy lòng tôi, đã hiểu chưa?” Ninh Nam cố ý dùng giọng điệu ôn hòa, song sự bá đa͙σ trong lời nói lại dễ dàng bị nhìn ra.
Trong lúc nói, anh vẫn chăm chú nhìn Tô Noãn Noãn, nắm bắt từng biểu tình trên khuôn mặt cô.
Nói xong, anh đứng dậy, đóng cửa về lại phòng mình, nhớ lại sự việc vừa diễn ra.
Loại áo nịt ngực đó, anh nhận ra loại áo nịt ngực đó, là bộ bí mật của Victoria thuộc dòng DreamAngels, mà bộ màu tím nhạt này lại thuộc loại số lượng hạn chế, em gái của anh Ninh Manh từng yêu cầu anh tặng sinh nhật đúng loại áo này làm quà.
Loại hàng số lượng hạn chế không phải cứ có tiền là mua được, thứ đồ xa xỉ như thế này một người bình thường như cô làm sao mà có được.
Hồi tưởng lại lần đầu gặp cô sau đó là đến hội chợ đấu giá, thân phận của cô, làm anh có nghi ngờ.