Hoắc Kỷ Thành mới vừa đi đến cửa phòng trà nước thì thấy một màn làm cho tức giận: Tần Lạc ** hơi vểnh, đùi phải nâng lên, lộ ra đường cong xinh đẹp.
Lần đầu tiên cô mặc tất chân đến văn phòng của anh, thì anh phát hiện hai chân của cô rất gợi cảm, hơn nữa bao bọc ở trong tất lụa...
Đến nay khó có thể quên được.
Hiện giờ, từ phía sau lưng nhìn, đường cong phần chân cô nhỏ mảnh, lại đủ để hấp dẫn tầm mắt của anh.
Anh không khỏi trầm giọng mở miệng: “Cô đang làm gì thế?”
Đột nhiên giọng nam khàn khàn xuất hiện làm Tần Lạc sợ hãi không đứng vững, thiếu chút nữa ngã trên đất...
May mắn Hoắc Kỷ Thành nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô, hai người cứ “Ôm” thân mật ở một chỗ, Tần Lạc xấu hổ giải thích nói: “Khi tôi đứng dậy tất chân giống như bị rách, cho nên muốn nhìn xem chỗ rách thế nào...”
Hoắc Kỷ Thành nhìn vẻ mặt cô đỏ ửng: “A...? Tôi giúp cô nhìn một chút.”
Tần Lạc vội vàng xua tay: “Không cần.”
Hoắc Kỷ Thành đỡ cô, sau đó thân thể hơi ngồi xổm xuống, ngón tay thô ráp ở trên lòng bàn chân của cô chậm rãi di chuyển...
Tần Lạc chỉ cảm thấy ngứa khó nhịn, lùi chân về: “Thật sự không cần! Tôi đi về trước.”
Hoắc Kỷ Thành lại ấn chặt chân của cô: “Rách to bằng ngón cái.”
Tần Lạc “A” một tiếng: “Không thể nào! Vậy có phải rất khó nhìn không?”
Hoắc Kỷ Thành đứng dậy: “Xem ra phải đổi một đôi rồi.”
Tần Lạc thở dài một tiếng, đồ tất chân này vốn là sản phẩm tiêu hao, có đôi khi không cẩn thận thì một ngày sẽ rách một đôi, không tồi cô mua rất nhiều để ở nhà, coi như rách cũng có cái để đổi.
Hoắc Kỷ Thành thay đổi đề tài: “Tư liệu phiên dịch như thế nào rồi hả?”
Tần Lạc ngước mắt nhìn về phía anh, anh biết chuyện mình ở tầng 59 phiên dịch tư liệu sao?
Lập tức nghĩ, cũng đúng, anh là tổng giám đốc, có chuyện gì trong công ty mà anh không biết?
Là mình lo lắng nhiều.
”Tư liệu Đường thiếu truyền tới đã phiên dịch xong rồi.”
”A...!”
Một chữ đơn giản, Hoắc Kỷ Thành rót cho mình một ly coffee.
Tần Lạc nghĩ thầm rằng: Đường đường tổng giám đốc đại nhân, lại tự mình ra ngoài pha cà phê? Không phải có thư ký riêng sao?
Cô lập tức lại lắc lắc đầu, không có một xu quan hệ với mình!
”Hoắc tổng, tôi về văn phòng trước.”
”Đợi đã.”
Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên gọi cô lại.
Tần Lạc không hiểu đứng đó, chỉ thấy Đại Ma Vương bưng cà phê ly càng ngày càng đến gần mình, từ một thước đến 80 cm, rồi đến 30 cm...
Nằm máng!
Anh ta lại muốn làm gì?
Tần Lạc phản xạ có điều kiện nghĩ đến chuyện anh hôn mình, vội vàng lui về phía sau một bước, miệng líu ríu lên tiếng: “Đừng...”
Cô còn chưa nói xong, tay Hoắc Kỷ Thành duỗi qua: “Khóe miệng cô dính bọt cà phê.”
Tần Lạc: “...”
Nhất thời lúng túng muốn chui vào trong lỗ.
Xấu hổ chết rồi!
Hoắc Kỷ Thành nhìn thoáng qua hai gò má đỏ bừng của cô: “Cô sẽ không tưởng rằng tôi muốn hôn cô chứ?”
Tần Lạc lắp bắp nói: “Không có... Có...”
Trong con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành lấp lánh ánh sáng: “Đúng không? Sao mặt cô đỏ như vậy...”
Anh vừa nói vừa giơ tay sờ mặt cô, lại bị Tần Lạc nghiêng mình né tránh.
”Hoắc tổng, nơi này là công ty, xin anh tự trọng!”
”Tôi như thế nào?”
”Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, hi vọng Hoắc tổng nhớ rõ trước chúng ta đã nói qua duy trì khoảng cách một thước trở lên.”
Nói xong câu đó, Tần Lạc liền đi như chạy trốn.
Nhìn bóng lưng cô chạy mất dép, khóe môi Hoắc Kỷ Thành chậm rãi cong lên nụ cười bí hiểm.
Đối với cô gái này, anh là tình thế bắt buộc!
****
Vừa mới tiến vào phòng làm việc, Ninh Mông trêu chọc nói: “Xảy ra chuyện gì hả? Chẳng lẽ phía sau có cọp đuổi theo cô sao?”
Tần Lạc ngồi trở về vị trí của mình: “Không có gì, chỉ là tất chân bị rách, không muốn quá nhiều người thấy, cho nên đi nhanh chút.”
Lần này Ninh Mông liếc mắt nhìn chân của cô một cái: “Cô không nói tôi thật không phát hiện ra, ai, ôi! Nhưng người đàn ông thích chú ý tất chân người phụ nữ mặc nhất, ngược lại phụ nữ không phải nhất định.”
Tần Lạc buộc lại tóc rơi xuống: “Đúng! Cho nên rất thính...”
Cô nói một câu hai nghĩa, cũng chỉ có cô nghe hiểu được.
...
Hôm sau, thật bình tĩnh trôi qua, Tần Lạc không có đụng phải Đại Ma Vương nữa, điều này làm cho tâm tình cô thoáng bình phục rất nhiều.
Khoảng bốn giờ chiều, cô bỗng nhiên nhận được điện thoại của bạn tốt Tử Ninh, giọng cô vô cùng vui vẻ: “Lạc Lạc! Trên trời thật sự có bánh thịt rơi xuống!”
Vẻ mặt Tần Lạc không hiểu: “Cái gì?”
Bùi Tử Ninh hưng phấn không ngừng: “Còn nhớ tuần trước chúng ta đi dạo ở cửa hàng không? Lúc ấy không phải hai ta đụng phải có rút thăm trúng, mình liền đi thử vận khí.”
Tần Lạc nhớ có chuyện như vậy: “Cho nên... Ý của cậu là cậu trúng thưởng rồi hả?”
Bùi Tử Ninh: “Bingo! Còn là giải nhát! Một chuyến du lịch miễn phí năm ngày đi Thái Lan cho hai người! Bao gồm vé máy bay khứ hồi với toàn bộ ăn nghỉ...!”
Tần Lạc không nhịn được hắt một chậu nước lạnh vào bạn tốt: “Cậu xác định là thật?”
Bùi Tử Ninh gật đầu: “Đương nhiên rồi! Mình đã gọi điện thoại xác nhận! Hơn nữa, lại còn thật 100%, nói đây là hàng thật giá thật.”
Tần Lạc vẫn cảm thấy chuyện bánh thịt rơi xuống này không đủ chân thật: “Ngộ nhỡ là gạt người thì sao?”
Bùi Tử Ninh bĩu môi: “Làm sao có thể? Công ty bách hóa người ta đã liên hệ với mình, mình đã báo tên của mình với cậu rồi, sáng ngày mai có thể đi lấy vé máy bay rồi.”
Tần Lạc kinh ngạc: “A? Tên của mình?”
Bùi Tử Ninh gật đầu: “Đúng vậy! Du lịch hai người đương nhiên là hai đứa mình cùng nhau đi! Dù sao chúng ta đã lên kế hoạch đi chơi ở Thái Lan rất lâu, lần này có cơ hội miễn phí không muốn cũng uổng!”
Tần Lạc cũng rất thích du lịch, chỉ là cuộc sống bình thường có vẻ túng quẫn, cô phải kiếm tiền nuôi bản thân, còn phải trả góp xe...
”Được rồi! Nếu là thật, mình với cậu cùng đi.”
”Yên tâm được rồi! Khẳng định là thật! Chờ buổi sáng ngày mai mình đến lấy vé máy bay, thì cậu chuẩn bị xin nghỉ phép!”
”Ừ.”
Sau khi hai người hẹn xong thì cúp điện thoại.
Tần Lạc vẫn không tin tưởng việc này lắm, cũng không để ở trong lòng, ai ngờ buổi sáng ngày hôm sau liền nhận hình ảnh Tử Ninh gửi tin nhắn đến, là hai tấm vé máy bay...
Phía trên viết tên mình với cô ấy rõ ràng...
Vội vàng gọi điện thoại qua: “Thật lấy được hả?”
Bùi Tử Ninh vui mừng gật đầu: “Đúng rồi! Là người công ty bách hóa nói cho mình biết đi lấy, không phải công ty nhỏ lừa gạt người.”
Tần Lạc nâng trán, chẳng lẽ trên đời này thật có bữa cơm trưa miễn phí sao?
Bùi Tử Ninh lại nói thêm: “Bản kê khai mình đã điền xong, tối thứ sáu này xuất phát, sau đó buổi tối thứ ba trở về, thật ra chỉ có bốn ngày, cũng không giống như trên tờ đơn trúng thưởng nói năm ngày.”
Tần Lạc: “Có bốn ngày cũng không tệ, chỉ là thời gian không thể do chính chúng ta chọn sao?”
Bùi Tử Ninh lắc đầu: “Mình đoán rằng theo đoàn du lịch! Bây giờ đúng lúc là mùa ít khách, cho nên mới có phúc lợi như vậy. Mặc kệ! Khẩn trương xin phép! Nếu không thì lãng phí cơ hội rồi.”
Tần Lạc có chút đau đầu, tương đương nói mình phải xin nghỉ hai ngày, còn có Chủ nhật không thể đi dạy học cho Tiểu Hỏa Tinh...
Này phải mở miệng như thế nào?
Ài...
Ngoài dự liệu của cô, Giang Ánh Tuyết rất sảng khoái đồng ý với yêu cầu xin phép của cô.
” Biểu hiện cô gần đây trên công tác không tệ! Ngay cả Đường thiếu đã có thêm tán thưởng với cô, xin phép nghỉ vài ngày cũng thỏa đáng.”
”Cảm ơn tổ trưởng Giang!”
”Không cần cảm ơn, sau này tiếp tục cố gắng là được.”
”Tôi sẽ.”
Từ văn phòng Giang Ánh Tuyết ra ngoài, tâm tình Tần Lạc rất tốt, giải quyết được bên này, nhưng bên Tiểu Hỏa Tinh, cô thật áy náy!
Sở dĩ Giang Ánh Tuyết sảng khoái đồng ý với cô, cũng là bởi vì biết Đường thiếu có hứng thú với cô, giảm bớt thái độ thù địch với cô.
Giữa người phụ nữ, thật ra chỉ cần không đề cập đến vấn đề tình cảm cùng ích lợi yêu một người đàn ông, thì rất dễ giải quyết...
Chiều thứ năm, Tần Lạc nghĩ có lẽ gửi tin nhắn cho Đại Ma Vương, làm cô gái dạy kèm ở nhà cho tiểu Hỏa Tinh, chủ nhật không đi được đương nhiên phải xin phép ba bé trước mới được.
Tin nhắn rất nhanh trả lời lại: Xin phép đi làm sao?
Tần Lạc đành phải cho biết nguyên nhân thật: Tôi cùng bạn trúng thưởng chuyến du lịch cho hai người đi Thái Lan miễn phí, cô ấy đã giúp tôi đăng ký, cho nên tôi muốn xin phép vài ngày, bên tổ trưởng Giang đã đồng ý rồi.
Quá rất lâu, cũng không có tin nhắn trả lời.
Tần Lạc còn tưởng rằng Đại Ma Vương không chịu đồng ý, trong lòng không yên, kết quả điện thoại di đồng vang lên một tiếng, cô vội vã cầm lên: Được, nhưng chương trình học của tiểu Tinh cô nhất định phải bù lại vào buổi tối ngày thường sau khi cô trở về.