Chương 262: Sao nhà cô có thể có quần áo của thằng nhãi này?
Giờ phút này Tống Tư Kỳ đã nhớ người phụ nữ trước mắt này là bạn gái của Hoắc Kỷ Thành, hơn nữa anh hai từng nói, sự tồn tại của cô ấy là rất đặc biệt với anh Hoắc...
Tần Lạc nhớ rõ khí chất Tống Tư Kỳ lạnh lùng, cho nên sửng sốt với lời của cô ấy, hàm hồ lên tiếng: "Ừ."
Vì Tống Tư Kỳ đi cùng bạn, cũng không nói nhiều với cô, hơn nữa hai người không có quen đến mức đó.
"Thực hâm mộ hai người! Chúc hai người ăn cơm vui vẻ! Tạm biệt ~ "
"Bye!"
Sau khi tạm biệt với Tống Tư Kỳ, Tần Lạc thu được một tin tức có ích, cô gái vừa rồi nhất định biết chuyện mình với Hoắc Kỷ Thành, mà chị em sinh đôi của cô ấy không biết mình...
Cô khó mà tin được bạn bè bên cạnh Hoắc Kỷ Thành lại tán thành thân phận của mình, con cháu nhà giàu có như bọn họ không phải đều xem trọng môn đăng hộ đối sao?
Thật sự là khó hiểu. . .
Đồng thời, cô bỗng nhiên có chút tò mò trong trí nhớ mình mất đi sáu năm rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Những ngày tiếp theo, còn có thể gặp người không quen không?
Con người! Một khi có lòng hiếu kỳ, liền giống như có một loạt kim nhỏ đâm chi chít vào bản thân...
Trở về phòng, miệng nhỏ nhắn Hoắc Gia Tinh đầy mỡ nói: "Chị, sao chị đi lâu như vậy?"
Tần Lạc vén làn váy lên ngồi xuống: "Ở toilet gặp một người quen."
Mắt Hoắc Kỷ Thành sáng lên, chẳng lẽ Lạc Lạc nhớ ra cái gì?
Anh hỏi thật cẩn thận: "Em có nhớ tên cô ấy không?"
Tần Lạc nhìn anh một cái, giọng lạnh nhạt: "Là em gái bạn anh."
Lúc Tống Tư Kỳ giúp cô với Tử Ninh,cô cũng không hỏi tên đối phương, bởi vì biết cô ấy là người bên cạnh Hoắc Kỷ Thành cho nên không muốn kết bạn...
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, rốt cục nhớ ra: "Em nói là Tống Tư Kỳ?"
Trong mấy người bạn anh, có em gái chỉ có Đại Bạch, đúng lúc có một lần Tống Tư Kỳ còn giúp Tần Lạc với Bùi Tử Ninh giải quyết phiền toái.
Nhưng Tống Tư Kỳ đêm đó là nhân cách thứ hai của em ấy...
Anh đã nghe Đường Triều nói, thông thường vào chín giờ tối Tống Tư Kỳ mới xuất hiện nhân cách thứ hai, lúc này mới 8 giờ!
Tần Lạc uống ngụm trà: "Ừ... Tôi cũng không biết cô ấy tên là gì, nhưng cô gái ra tay trượng nghĩa tối hôm đó hẳn là chị em sinh đôi của cô ấy."
Hoắc Kỷ Thành: "..."
Xem ra Lạc Lạc vẫn chưa thể nhớ ra chuyện trước kia, vốn Tống Tư Kỳ từng gặp Tần Lạc nên em ấy không thấy kỳ lạ, chỉ là...
Các cô lại có thể không để lộ mà còn nói chuyện phiếm?
Thật sự là thần kỳ!
Tần Lạc bới miếng cơm, thấy Hoắc Kỷ Thành còn đang trầm tư, không khỏi lên tiếng: "Anh đang nghĩ cái gì?"
Con ngươi đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào cô: "Anh nghĩ em có nhớ ra cái gì không."
Hoắc Gia Tinh cũng ở một bên chu miệng: "Đúng ạ! Chị chừng nào thì chị mới có thể nhớ ra Tiểu Tinh?"
Trên trán Tần Lạc hiện ra mấy đường vạch đen, bị đứa bé lên án cảm giác...
Giống như là cô không đúng, thật sự là quan hệ không rõ lại còn loạn...
Trên đường trở về, Hoắc Gia Tinh liền ngã vào trên người Tần Lạc ngủ thiếp đi, nhìn khuôn mặt bé ngủ nhu thuận, Tần Lạc không nhịn được đưa tay xoa hai lông mày nhỏ của bé...
Không biết tại sao, cô lại cảm thấy mặt mày đứa nhỏ này rất giống với mình...
May mắn xe gặp phải đèn đỏ, ngọn đèn chập chờn chiếu vào mắt