Chương 260: Đạt thành hiệp nghị
Theo Tần Lạc, càng không dứt khoát sẽ càng dây dưa không rõ, biện pháp tốt nhất chính là cự tuyệt gọn gàng dứt khoát, như vậy đối người nào cũng tốt.
Vẻ măt Hoắc Kỷ Thành rất bi thương: "Lạc Lạc, vì sao em không muốn cho chúng ta thêm một lần cơ hội nữa? Có lẽ sự thật không phải như em suy nghĩ..."
Giọng Tần Lạc lạnh như băng: "Đó là loại nào? Tôi và anh ngoại trừ chuyện thiếu gia nhà giàu có cùng cô bé lọ lem còn có thể có phiên bản thứ hai? Cuộc sống không phải tiểu thuyết, chúng ta vẫn nên hiện thực một chút."
Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ, Lạc Lạc mất đi trí nhớ lý trí quả thực đáng sợ!
Anh chỉ có thể nói: "Anh có thể thề, những lời anh nói là thật, không có nửa câu giả dối."
Tần Lạc có phần không kiên nhẫn: "Hoắc tiên sinh, mặc kệ anh nói là thật hay giả, bây giờ chúng ta không cần thiết thảo luận những thứ này, tôi mệt, hẹn gặp lại! Không tiễn!"
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại rời đi.
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày chặt nhìn bóng lưng cô rời đi, mặc kệ như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay!
...
Sau khi anh rời đi, có người lặng yên không một tiếng động từ trong bụi cây đứng lên, cô ta chính là Đồng ngữ Phỉ, đêm nay cô ta cũng chỉ muốn thử vận may, không ngờ nghe được đối thoại thú vị như vậy.
Chỉ là, có người phụ nữ như Tần Lạc sao? Cư nhiên thờ ơ với tình yêu của Hoắc Tứ thiếu, lại còn lạnh lùng cự tuyệt anh ta?
Đầu óc cô ta nhất định là bị lừa đá!
Mất đi sáu năm trí nhớ?
Ha ha...
Thật rất có ý tứ!
Nghĩ tới đây, khóe môi Đồng ngữ Phỉ cong lên nụ cười đắc ý, tin tức Hoắc Tứ thiếu chia tay với Tần Lạc giá có thể bán ra rất đắt đi!
Cô ta xoay người rời khỏi tiểu khu Tần Lạc hiện đang ở, trong lòng có chủ ý.
*****
Buổi sáng hôm sau.
Tập đoàn Giang thị.
Giang Ánh Tuyết vừa đến công ty đã bị bảo vệ gọi lại: "Giang tiểu thư, có người nhờ tôi chuyển thư này cho cô."
Giang Ánh Tuyết buồn bực nhìn bảo vệ, thấy dáng vẻ anh ta vô tội, không khỏi hỏi: "Ai đưa cho anh?"
Bảo vệ lắc đầu: "Không biết, nhưng đối phương nói nội dung trong thư cô nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú."
Giang Ánh Tuyết cười nhạo một tiếng, tiểu xảo này quá quen thuộc...
Cô nhận thư, vừa định ném vào thùng rác, nhưng nghĩ lại, một phong thư mà thôi, coi như nhìn cũng sẽ không có ảnh hưởng nhiều...
Lập tức bỏ vào trong túi xách, nhấc chân vào thang máy.
Sau khi vào văn phòng, cô vẫn không dằn lại lòng hiếu kỳ của mình được mở phong thư ra.
Giang tiểu thư:
Cô khỏe chứ!
Rất mạo muội viết thư này cho cô, nhưng tôi tin nội dung tiếp theo nhất định cô cảm thấy rất hứng thú, Hoắc Tứ thiếu chia tay với Tần Lạc rồi. Nói đúng ra, là Tần Lạc mất đi sáu năm trí nhớ, cô ta đã quên Hoắc Tứ thiếu, tối hôm qua hai người còn lớn tiếng ầm ĩ một trận...
Nếu cô muốn biết chuyện cụ thể, thì ba giờ chiều nay đến tiệm cà phê Hoài Ân đường số 17, tôi ở đó chờ cô.
Xem xong phong thư này, đầu tiên Giang Ánh Tuyết cảm thấy là gặp phải kẻ lừa đảo.
Tần Lạc mất đi sáu năm trí nhớ? Chuyện thái quá như vậy cũng thiệt thòi cho đối phương?
Còn có, đối phương dựa vào cái gì cho rằng mình nhất định sẽ đến chỗ hẹn?
Cô với Hoắc Kỷ Thành đã là qua khứ, chấp nhất ở một người đàn ông không thích mình, đó chính là hại mình, Giang Ánh Tuyết cô đã u mê nhiều năm, cũng nên tỉnh rồi!
Nghĩ tới đây, cô trực tiếp xé bỏ thư ném vào thùng rác.
...
Ba giờ chiều.
Trong quán cà phê Hoài Ân đường số 17.
Đồng Ngữ Phỉ gọi một ly coffee không nhanh không chậm uống, thỉnh thoảng nhìn dòng xe cộ ven đường một cái, thật ra cô ta cũng chỉ đang đánh cuộc.
Mặc kệ nói như thế nào, trước kia Giang Ánh Tuyết cũng là vị hôn thê của Hoắc Tứ thiếu, bị Tần Lạc đoạt mất người đàn ông đi như vậy, cô ta tin tưởng đặt ở trên người bất kỳ một người phụ nữ nào đều sẽ không cam tâm?
Huống chi bản thân cô ta ưu tú như thế?
3 phút đi qua, Giang Ánh Tuyết chưa đến...
5 phút đi qua, Giang Ánh Tuyết chưa đến...
10 phút đi qua, Giang Ánh Tuyết vẫn chưa đến...
Đồng Ngữ Phỉ bắt đầu có