Chương 232: Tình huống bất ngờ
Trong nháy mắt hai xe chạm vào nhau, Tần Lạc gắt gao bảo vệ Tiểu Tinh bên cạnh, thế cho nên đầu cô đụng vào trên ghế dựa.
Vì lực đụng mạnh vào làm cho cô có cảm giác đầu mình bị chấn động run lên, cả người đều đã lờ mờ, chỉ có một suy nghĩ: Tiểu Tinh ngàn vạn lần không thể có chuyện gì!
"Lạc Lạc, em thế nào?"
"..."
Tần Lạc trong mơ hồ giống như nghe thấy giọng nói của Hoắc Kỷ Thành, nhưng đầu cô thật sự rất đau, mặc dù là ngồi không nhúc nhích, cô cũng cảm thấy toàn bộ thế giới đều quay cuồng.
Cô rất muốn mở miệng, nhưng hoàn toàn tìm không thấy giọng của mình, chỉ là theo bản năng bảo vệ Tiểu Tinh trong lòng hết sức, Tiểu Tinh không thể xảy ra chuyện, Tiểu Tinh nhất định không thể có chuyện.
Bỗng dưng, cô cảm thấy trên mặt giống như có chất lỏng chảy qua, mùi gay mũi làm cho cô biết được đó là máu tươi.
Nhưng cô vẫn dùng hai tay gắt gao bảo vệ Tiểu Tinh ở trong lòng.
Đây có lẽ là phản ứng bản năng của một người làm mẹ.
Vết thương trên trán của Hoắc Kỷ Thành còn đang chảy máu, vội vàng cầm điện thoại gọi trung tâm cấp cứu, may mắn người lái xe tải phanh đúng lúc, nếu không thì hậu quả khó thể tưởng tượng.
Vết thương trên trán anh chỉ trầy da nhẹ, nếu bị đâm nghiêm trọng, chỉ sợ tính mạng anh hôm nay đã nguy cấp.
Quay đầu liếc nhìn Tần Lạc cùng Tiểu Tinh ngồi ở phía sau, trong lòng gấp đến không thở được, anh từng đồng ý phải bảo vệ Lạc Lạc, kết quả lại xảy ra chuyện không tốt như vậy.
Khi xe cứu thương chạy đến, đầu Tần Lạc vẫn choáng váng, bên ngoài ầm ĩ làm cho cô chỉ muốn an tĩnh ngủ một giấc, quá mệt mỏi.
"Lạc Lạc, Lạc Lạc! Em tỉnh lại đi."
"Mẹ, mẹ thế nào? Mẹ không cần Tiểu Tinh nữa sao?"
"Lạc Lạc! Em nhất định phải chịu đựng! Em nhất định sẽ không có chuyện gì!"
"Mẹ, Tiểu Tinh không cần mẹ bị ốm, Tiểu Tinh muốn mẹ chơi điện tử với con hu hu"
Tần Lạc chỉ cảm thấy bên tai mình luân phiên truyền đến giọng của Hoắc Kỷ Thành với Tiểu Tinh, rất rõ ràng, nhưng lại cảm thấy rất xa xôi.
Cô rất cố gắng muốn mở to mắt, nhưng cả người mệt mỏi.
20 phút sau.
Tần Lạc bị đưa vào phòng cấp cứu, không tới 10 phút, liền có bác sỹ ra ngoài, Hoắc Kỷ Thành vội vàng xông lên hỏi: "Vợ tôi thế nào rồi?"
Y tá trưởng nói đúng trọng tâm: "Thương thế vợ anh không nặng, chỉ bị thương ngoài da, nhưng thấy đầu chịu va đập, cần phải làm một bước kiểm tra não bộ. "
Hoắc Kỷ Thành vội vàng nói: "Làm kiểm tra toàn thân đi! Có bất kỳ vấn đề gì lập tức cho tôi biết."
Người nhà đã nói như vậy, bác sỹ tự nhiên sẽ không cự tuyệt: "Được, tôi lập tức sắp xếp y tá đẩy quý phu nhân đi làm kiểm tra."
Hoắc Kỷ Thành lại yêu cầu cùng đi, y tá trưởng liếc nhìn trán với tay anh: "Hoắc tiên sinh anh vẫn nên xử lý miệng vết thương trước, bị nhiễm trùng không tốt."
Hoắc Kỷ Thành lắc đầu: "Tôi không sao."
Hoắc Gia Tinh đứng bên cạnh lại nói: "Ba, ba nghe lời chú bác sỹ đi! Bây giờ mẹ còn chưa tỉnh lại, Tiểu Tinh không hy vọng ba cũng ngã bệnh."
Giọng trẻ con yếu ớt tồn tại lo lắng cùng sợ hãi rõ rệt.
Dù sao bé vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đến sáu tuổi, tận mắt thấy mẹ che chở mình cùng với mặt đầy máu khó tránh khỏi sinh ra sợ hãi, việc này nếu xử lý không tốt nhất định sẽ lưu lại bóng mờ trong lòng bé từ khi còn nhỏ.
Hoắc Kỷ Thành nhìn con trai, lập tức biết được chuyện này ảnh hưởng đến bé.
Lập tức ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng mắt con trai: "Tiểu Tinh, mẹ nhất định sẽ không có