Chương 212: Không đỡ được
Đường Triều nhìn chằm chằm vào Tống Tư Kỳ trước mắt, rốt cuộc cô là ai? Cô chính là Tống Tư Kỳ sao? Tại sao tính cách khác nhiều như vậy?
Tống Tư Kỳ nhận ra anh liền là người đàn ông lần trước "Quấn" mình, không khỏi nhíu mày nhìn về phía anh, ánh mắt khiêu khích mà rét lạnh.
Khóe môi Đường Triều không hiểu nhếch lên, lại là dáng vẻ không ai bì nổi này, đêm nay ra ngoài rất có giá trị!
Cuối cùng bị anh tìm được!
Trước khi xuống xe, anh đã bảo Tô Thần gửi tin nhắn cho Đại Bạch, bảo cậu ta nhanh chóng chạy tới, chờ cậu ta đến đây, tất cả chân tướng rõ ràng rồi.
"Tống Tư Kỳ?"
Vì lại xác nhận "Thật giả", giọng Đường Triều tương đối mang nghi vấn.
Vẻ mặt Tống Tư Kỳ không kiên nhẫn liếc mắt nhìn anh một cái: "Người biết Tống Tư Kỳ tôi rất nhiều! Chẳng lẽ tôi còn phải biết từng người quen tôi?"
Giọng nói của cô lạnh như băng, hoàn toàn giống với hình tượng lời nói ác độc lần trước.
Đường Triều không kìm lòng được nhếch môi nở nụ cười: "Ban ngày cô vẫn luôn mồm gọi tôi 'Anh Đường Triều', thế nào? Trời vừa tối liền không biết tôi rồi hả?"
Lời này của anh làm cho giữa lông mày Tống Tư Kỳ lướt qua nghi hoặc, dường như đang xác nhận thật giả trong lời nói của anh.
Nhưng cũng chỉ một giây đồng hồ, thì cô cười khinh thường nói: "Loại kỹ xảo trêu chọc em gái với tôi không có tác dụng! Hơn nữa, chị là loại em gái mềm yếu có thể gọi ra 'anh Đường Triều' sao?"
Ánh mắt Tống Tư Kỳ lạnh mà ngoan độc, hoàn toàn coi Đường Triều trở thành người đàn ông dây dưa không ngớt.
Sở Sở ở một bên kinh ngạc mới vừa ăn chân gà vào trong miệng cũng đã rớt ra ngoài, không dám tin lên tiếng: "Kỳ Kỳ, không phải cậu thích Đường thiếu nhất sao? Cậu làm sao vậy?"
Lời của Sở Sở làm cho đáy mắt Tống Tư Kỳ hiện lên một tia kinh ngạc, rũ mí mắt xuống trầm tư, trong nháy mắt trong đầu loé lên rất nhiều đoạn ngắn...
2 phút sau, dường như không có việc gì ngẩng đầu.
"Thích hay không thích một người, có đôi khi cũng chỉ suy nghĩ trong nháy mắt mà thôi! Khi thích anh thì anh là toàn bộ thế giới của tôi, lúc không thích anh ngay cả một đồ bỏ đi bên cạnh chân tôi cũng không bằng!"
Tống Tư Kỳ nhấn mạnh một câu sau cùng, ánh mắt lại càng khiêu khích nhìn về phía Đường Triều.
Làm mọi người nhìn ra được, cô không thích Đường Triều, thậm chí còn ghét anh.
Sở Sở chợt đứng lên, buồn bực nhìn về phía Đường Triều: "Đường thiếu, nơi này không chào đón anh! Anh nhanh chóng đi đi! Trước kia lúc Kỳ Kỳ chúng tôi thích anh thì anh ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cô nhiều, bây giờ chạy tới đây là có ý gì! Kỳ Kỳ nói đúng! Bây giờ anh còn không bằng đồ bỏ đi bên chân chúng tôi!"
Cô với Tống Tư Kỳ là bạn bè nhiều năm, tình cảm không tầm thường, mỗi khi nhìn thấy cô đơn phương yêu mến Đường Triều cũng sẽ đau lòng vì cô ấy, bây giờ tốt rồi, cuối cùng Kỳ Kỳ đã nghĩ thông!
Thành phố A còn nhiều đàn ông tốt, không thiếu một Đường Triều!
Bị mắng thành không bằng đồ bỏ đi Đường Triều xấu hổ sờ sờ cái mũi, hai tháng trước một buổi tối nào đấy nhìn thấy dáng vẻ Tống Tư Kỳ lạnh như băng cộng thêm ghét bỏ với mình, nhưng sau đó cô ấy vẫn trước sau như một dính mình...
Đêm nay gặp lại, công phu lời nói ác độc chỉ tăng không giảm, chỉ là, buổi sáng ngày mai gặp lại cô ấy thật sự sẽ không lại biến thành Tống Tư Kỳ đuổi đánh tới cùng chứ?
"Khụ... Chỉ mong em ngày mai sẽ không thay đổi suy nghĩ."
Bỏ lại câu ý tứ rất rõ này, thì Đường Triều xoay người rời đi.
Bị người ta ghét bỏ như vậy còn không đi thì chẳng lẽ đầu óc anh có bệnh?
Hơn nữa, thăm dò chân tướng cũng không thể gấp, anh tin tưởng chuyện sẽ trở nên càng ngày càng vui...
Sau khi anh rời đi không được một lúc thì nhận được điện thoại của Tống Tư Bạch: "Mình đã đến đường phía Nam, cậu nói vị trí cụ thể quán ven đường rốt cuộc ở đâu?"
Đường Triều nâng trán, sao lại quên mất Đại Bạch?
"Anh hau, anh đến chỗ bày rất nhiều quán nhỏ ven đường? Anh thấy Tống Tư Kỳ với