Chương 189: Đời trước thiếu cô
Trước kia Lâm Lạc Đông từng nghe nói có một số người sau khi uống rượu so với bình thường giống như hai người khác nhau, hôm nay xem như mở mang kiến thức rồi!
Khi kết hôn với Tô Nhiễm, buổi tối anh thường xuyên không về ngủ, thậm chí đi công tác một tháng ở bên ngoài không trở về nhà đều có, để ý đến cô ít lại càng ít...
Sau khi ly hôn, hoàn toàn cho rằng cô ấy sẽ vừa khóc lại nháo, kết quả cô rất bình tĩnh, giống như chỉ mong sao mau chóng thoát khỏi mình...
Lúc đó trong lòng anh rất khó chịu.
Hai năm sau gặp lại, cô không yếu đuối giống tiểu bạch thỏ trước kia, quay người lại thành nữ cường nhân, bên cạnh còn có người đàn ông rất ưu tú...
Vài lần chạm mặt, cô ấy coi như không biết mình, lại còn ở trước mặt mình tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác...
Giơ tay nhấc chân gian đều tản mát ra hương vị người trưởng thành, anh đáng chết mới phát hiện cô rất đẹp, rất chói mắt, làm cho mắt anh không dời được.
Nhưng cô lại hờ hững với mình, coi mình như người xa lạ.
Đêm nay ở quán bar gặp dáng vẻ cô uống rượu, chẳng lẽ chia tay với người đàn ông kia rồi sao?
Tô Nhiễm còn đang say mê đếm: Một sao, hai sao, ba sao...
Mắt thấy ngườixung quanhvây xem càng ngày càng nhiều, Lâm Lạc Đông cảm thấy đau đầu, đời trước anh nhất định là thiếu người phụ nữ này!
"Tô Nhiễm, đừng náo loạn! Nhanh chóng đi xuống!"
Lâm Lạc Đông đã cố gắngđè nén tính tình mình, nếu đổi lại người ngoài, anh đã sớm phủi tay rời đi rồi.
Sẽ không có nhiều nhẫn nại như vậy!
Vốn tưởng rằng người phụ nữ đứng ở trên mui xe sẽ sợ tới mức ngoan ngoãn đi xuống, kết quả - -
"Hu hu... Chú để làm gì hung dữ như vậy? Bên ngoài... người làm chuyện xấu rõ ràng là chú! Trong lòng tôi khó chịu uống chút rượu không được sao? Cả đám đàn ông các người đều không có người nào tốt!"
Nghe nói thế, ánh mắt quần chúng xung quanh vây xem nhao nhao oán hận về phía Lâm Lạc Đông.
Sắc mặt Lâm Lạc Đông đen lại...
Quả đấm nắm quá chặt, có kích thích muốn đánh người.
Chết tiệt! Người đàn ông kia ở bên ngoài... làm cho cô đau lòngsao?
"Hừ! Chính anh làm sai lại còn hung dữ với tôi! Muốn tôi tha thứ cho anh? Trừ phi bây giờ bầu trời xuất hiện đầy sao, nếu không thì, không có cửa đâu!"
Tô Nhiễm tiếp tục tự nói, mùa đông muốn trời xuất hiện đầy sao căn bản là không thể!
"Chàng trai, nói xin lỗi với bạn gái cậu đi! Bên ngoài gió lớn như vậy, cậu nhìn cô ấy ăn mặc ít như thế, cảm lạnh thì sẽ không tốt."
"Đúng! Con gái phải dụ dỗ, cô ấy đứng cao như vậy, ngã xuống còn phải đưa đi bệnh viện."
"Thân là đàn ông, nên có chút độ lượng, huống chi việc này là cậu có lỗi..."
...
Quần chúng xung quanh vây xem anh một lời tôi một câu, mặt Lâm Lạc Đông đen thành đáy nồi, lần đầu tiên trong đời giúp một người đàn ông khác chịu thay tiếng xấu, nếu không phải Tô Nhiễm đã say rượu, anh cần phải hung hăng đánh cô một trận!
Quá... Mất mặt rồi!
Hai mắt Tô Nhiễm mê ly nhìn Lâm Lạc Đông, chân ở trên mui xe di chuyển tới di chuyển lui, dường như rất chờ mong đáp án của anh.
Dưới tình cảnh này, Lâm Lạc Đông chỉ có thể thỏa hiệp.
Bất đắc dĩ thở dài: "Rốt cuộc em muốn thế nào mới bằng lòng đi xuống?"
Tô Nhiễm nhìn anh vài giây, chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mắt trùng lặp với người trong lòng mình kia...
Làm sao có thể?
Nhất định mình uống nhiều hoa mắt...
Cô chớp chớp mắt, khóe môi chậm rãi dương lên, say mê nói: "Anh thề, về sau sẽ không phản bội em, chỉ đối tốt một mình tôi, chỉ yêu một mình tôi, vĩnh viễn không rời không bỏ với tôi."
Chết tiệt!
Rốt cuộc cô xem mình như người nào hả?
"Nói mau! Nói xong không phải hòa thuận rồi." Quần chúng vây xem thúc giục nói.
Lâm Lạc Đông chỉ có thể trầm mặt xuống thuật lại một lần, ở sâu trong nội tâm lại dâng trào một vạn câu chửi thề...
"Hì hì... Rất tốt!"
Tô Nhiễm vui vẻ mở hai tay ra, hưng phấn ở trên xe mui xe di chuyển, kết quả không ngờ giẫm lên không - -
Lâm Lạc Đông vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy cô.
Khi té xuống, hai mắt Tô Nhiễm chớp mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông gần trong gang tấc, hai tay không dám tin vuốt ve mặt anh.
Thì thào lẩm bẩm: "Làm sao có thể? Làm sao có thể?"
Sau đó ra sức vỗ vỗ mặt anh, lại nhìn hai giây, tiếp tục đưa tay chà đạp - chà đạp...
Lâm Lạc Đông thiếu chút nữa bùng