Trong lòng Giang Ánh Tuyết chợt trầm xuống, vội vàng nói: “Kỷ Thành, anh không tin em sao?”
Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, “Không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Giang Ánh Tuyết lập tức có loại cảm giác đấm vào trên bông, hơi sức gì cũng đều không dùng được.
“Em...... “
“Được rồi, tất cả chờ ngày mai anh trở về rồi hãy nói.”
“......”
Một câu nói đơn giản, liền cản trở ngàn vạn ngôn ngữ đang định trào ra khỏi lòng của Giang Ánh Tuyết.
Lần nào cũng vậy, mỗi lần cô ta muốn nói thì đều bị cứng rắn nén trở về......
Nghe trong điện thoại di động truyền đến tiếng “Tút tút tút”, ngón tay Giang Ánh Tuyết nắm điện thoại di động càng siết chặt, cô ta càng ngày càng cảm giác giữa mình và Kỷ Thành có một đoạn cống vắt ngang......
......
Hoắc Kỷ Thành để điện thoại di động xuống liền nhìn Tần Lạc và con trai đang chơi đùa vui vẻ trên bờ biển, chân của cô bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi được, cho nên phần lớn đều ngồi một chỗ, chỉ có Tiểu Tinh vui sướng chạy tới chạy lui ở trên bờ cát, nhặt vỏ ốc, bắt con cua......
Chơi cực kỳ vui vẻ.
Hình như thật lâu không thấy Tiểu Tinh vui vẻ như vậy rồi.
Hơn nữa, một màn trước mắt ấm áp khiến cho người ta không dời mắt được.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Hoắc Kỷ Thành bất ngờ nói ra một câu, “Ba giờ chiều lên máy bay trở về, sau khi ăn xong thu thập hành lý một chút.”
Hoắc Gia Tinh đang dùng cơm phồng má nhìn về phía cha, “Không phải còn hai ngày để chơi sao?”
Hoắc Kỷ Thành ưu nhã cầm khăn giấy lau miệng, “Bà nội gọi điện thoại bảo chúng ta trở về.”
Hoắc Gia Tinh chép miệng, nếu là bà nội gọi điện thoại thúc giục cha, vậy khẳng định là có chuyện gì......
Ngay sau đó bất đắc dĩ nói: “Được rồi!”
Tần Lạc vẫn vùi đầu ăn cơm không nói tiếng nào, cô cũng biết Đại Ma Vương có thể dành chút thời gian ra ngoài chơi ba ngày với mình và Tiểu Tinh rất không dễ dàng.
Dù sao anh bận rộn như vậy, mỗi ngày phải xử lý nhiều chuyện như vậy......
Khi lên trên máy bay, Hoắc Gia Tinh ngồi ở giữa cha và chị gái, khỏi phải nói là rất hạnh phúc!
Nói vui vẻ rạo rực nói: “Cha, chân chị gái bị thương còn chưa khỏe, mà con lại phải học bổ túc Anh ngữ, nên để chị gái tạm thời ở tại nhà chúng ta đi! Như vậy cũng khó để cho chị gái chạy tới chạy lui, quá phiền toái!”
Tần Lạc vừa định nói “Không cần”, kết quả Hoắc Kỷ Thành mở miệng đồng ý, “Được.”
Hoắc Gia Tinh vui vẻ không thôi, “Ư! Quá tuyệt! Vậy thì con có thể ngày ngày nhìn thấy chị gái!”
Tần Lạc thấy Tiểu Tinh vui vẻ như vậy nên cũng không nhẫn tâm nói ra việc không muốn, trong lòng cũng có chút ngọt ngào vui mừng......
****
Xuống phi cơ, chuyện đầu tiên, Hoắc Kỷ Thành liền dẫn Tần Lạc đi tới bệnh viện, anh vốn muốn để Đại Vệ đưa Tiểu Tinh về ngủ trước, dù sao sắc trời đã tối, nhưng Tiểu Tinh nhất định dính lấy Tần Lạc không chịu đi, bất đắc dĩ Hoắc Kỷ Thành đành phải mang theo con trai cùng nhau đi tới bệnh viện.
Lúc đó, Ước Hàn đã tan việc cùng bạn gái Mary hẹn hò, cũng bởi vì một cuộc điện thoại của bạn tốt mà lại chạy về, chứng kiến hình ảnh cả nhà bọn họ thân mật đứng ở một chỗ mà phải chép miệng, “Tình huống này là sao?”
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt, “Chính là tình huống cậu thấy.”
Ước Hàn mồm rộng ra thành một chữ “o”, muốn hỏi cái gì vẫn là nhịn được.
Chờ Tần Lạc đi làm kiểm tra thì mới kéo bạn tốt đến một bên, “Mình nghe nói bạn gái cháu trai cậu đã mang thai, tại thời điểm mấu chốt này cậu vẫn cùng Tần Lạc ra vào, không sợ bị người có lòng theo dõi sao?”
Hoắc Kỷ Thành đốt cho mình một điếu thuốc, “Mấy ngày nay anh cả mình nào còn có thời gian nhìn chằm chằm mình chứ, về phần bên anh hai, gần đây khá thân thiết với nhà họ Cố, có ý định kết thân.”
Ước Hàn tấm tắc cảm khái nói: “Thì ra bây giờ cậu đang bày mưu tính kế ngoài ngàn dặm! Ở đảo Saipan ba ngày lại có thể biết rõ như lòng bàn tay động tĩnh của hai người anh trưởng.”
Hoắc Kỷ Thành gõ gõ tàn thuốc lá, “Thói quen.”
Ước Hàn cũng biết nhiều năm như vậy anh không dễ dàng, ngồi lên vị trí này là trước có sói sau có hổ, không cẩn thận thì sẽ từ phía trên ngã quỵ xuống.
Có thể ngồi lên vị trí này càng phải trải qua khó khăn và trở ngại, cho tới dưỡng thành A Thành lạnh lùng.
Tần Lạc so với anh, chính là ánh sáng không tầm thường trong sinh mệnh của anh!
Từ trong nhiều người như vậy chọn trúng cô, sau đó lại năm năm sau bởi vì con trai mà gặp lại nhau, có lẽ đây cũng duyên phận chỉ định sâu xa.
“Cần bất kỳ trợ giúp thì cứ mở miệng, mấy người chúng tôi đều luôn ở đây.”
“Ừ.”
Ở trong lòng Hoắc Kỷ Thành, Ước Hàn và Đường Triều, Tống Tư Bạch, Lâm Lạc Đông, bốn người bọn họ chính là anh em sinh tử của mình, nếu như không có bọn họ hết sức giúp một tay, chỉ sợ vị trí của mình rất khó ngồi vững vàng nhiều năm......
“Ngược lại bên nhà họ Cố cũng có một người đặc biệt.”
“Như thế nào?”
“Nghe nói là luật sư tiếng tăm lừng lẫy Cố Nam Châu thì phải?”
Hoắc Kỷ Thành suy tư hai giây, “Đã từng nghe thấy Đường Triều nhắc qua, đặc biệt phụ trách các loại án kiện tố tụng quốc tế, Cố luật sư, chưa từng có thua kiện.”
Ước Hàn gật đầu, “Chính là anh ta! Anh ta đang là luật sư nổi tiếng, nghe nói trong lúc còn học đại học đã cùng bạn bè mở ra một sở luật sư, ngày nay văn phòng luật của anh ta đông như trẩy hội, không có quan hệ chỉ sợ phải xếp hàng đến sang năm.”
Hoắc Kỷ Thành cũng đã nghe Đường Triều nói qua với anh, cho nên hiểu rõ anh ta bởi vì công ty đã từng gặp một anh kiện quốc tế, mà luật sư bộ tư pháp không ai dám vỗ ngực bảo đảm nhất định có thể thắng, lúc này Đường Triều mới tiến cử Cố Nam Châu cho anh.
“Chẳng lẽ anh ta cũng là người nhà họ Cố?”
“Đúng vậy! Anh ta chính là cậu năm nhà họ Cố! Nghe nói cũng cháu trai ông cụ Cố thương yêu nhất, chỉ tiếc chí hướng anh ta không phải buôn bán, khó tránh khỏi có chút làm cho người ta tiếc hận.”
“Bây giờ người nắm quyền nhà họ Cố là ai?”
“Cha của Cố Nam Châu, mà anh cả anh ta hiện đang nhậm chức Phó tổng ở công ty, cũng là dòng nước ngầm mãnh liệt trong một nhà!” Ước Hàn thở dài nói.
Hoắc Kỷ Thành nhạt nhẽo nhếch môi, “Cái cậu năm nhà họ Cố này đúng là thật đặc biệt.”
Ước Hàn nói tiếp, “Còn không phải sao! Hơn nữa cậu thấy sao? Khi anh hai của cậu nhìn trúng lại là anh ta!”
Hoắc Kỷ Thành cũng có chút bất ngờ, “Hả? Cái này không giống như là người anh hai cần! Mặc dù Cố Nam Châu là cháu trai ông cụ Cố thương yêu nhất, nhưng rõ ràng anh ta không có trí hướng trong thương mại, khẳng định gả con gái cho anh ta cũng không có bảo hiểm gì.”
Ước Hàn cười hai tiếng, “Đại thiếu đã sớm kết hôn, hơn nữa cháu gái cậu coi trọng là Cố Nam Châu, mình thấy anh hai cậu cũng sớm phân tích hơn thiệt ở trong đó rồi thì mới làm ra quyết định.”
Hoắc Kỷ Thành nhẹ nhàng khạc ra một hơi thuốc, “Lúc này anh hai của mình cũng đã tìm được núi dựa.”
Ước Hàn gật đầu, “Còn không phải sao! Cũng muốn cùng cậu chia một chén súp!”
Khóe môi Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch lên, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo, anh sẽ không để cho bọn họ được như nguyện!
......
Sau khi bác sĩ trưởng làm kiểm tra cặn kẽ cho Tần Lạc, lại căn dặn cô ngày mai bắt đầu tới bệnh viện làm trị liệu, Hoắc Gia Tinh vội vàng la ầm lên: “Chị gái, bắt đầu từ ngày mai em và chị cùng nhau tới bệnh viện làm trị liệu điều trị, nhất định chị sẽ lập tức khá hơn!”
Tần Lạc yêu thương sờ sờ mái tóc mềm mại của Hoắc Gia Tinh, “Ừm! Nhất định chị gái sẽ nhanh chóng khá hơn.”
Hoắc Gia Tinh cười hì hì cô cọ xát lên người cô, cùngsau ba ngày ở cùng chị gái, nó càng không muốn tách ra khỏi chị gái......
Ước Hàn và Mary thấy một màn như vậy cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, máu mủ quá là kỳ diệu!
Hoắc Kỷ Thành nhìn hành động ấm áp của hai mẹ con trước mắt, càng kiên định hoàn thành nguyện vọng một nhà đầy đủ cho con trai.
****
Hôm sau.
Nhà chính họ Hoắc.
Trừ Hoắc Gia Tinh ở ngoài, tất cả mọi người nhà họ Hoắc đều đến đông đủ.
Hai vợ chồng anh cả nhà họ Hoắc, một nhà bốn người của anh hai nhà họ Hoắc, một nhà ba người của anh ba nhà họ Hoắc với Hoắc Kỷ Thành cùng mẹ là Phương Lệ Hoa đều ngồi ở trong phòng khách.
Mọi người đều có những suy nghĩ riêng của mình, mà ông cụ và Hoắc Cẩm Dương thì ở thư phòng trên lầu ngây người nửa giờ vẫn chưa có đi ra.
Vợ của anh cả Lý Bình có chút lo lắng quay sang nói với chồng, “Ông xã, anh nói xem cha có thể đánh Cẩm Dương hay không! Mà chuyện mang thai như vậy cũng không phải là chuyện xấu, hơn nữa Cẩm Dương cũng lớn rồi, sớm nên đến tuổi kết hôn.”
Hoắc Kỷ Vĩ an ủi vợ, “Chớ lo lắng vớ vẩn.”
Anh hai Hoắc Kỷ Nghiệp không âm không dương chen vào nói, “Anh cả, thật sự phải chúc mừng anh! Không ngờ Cẩm Dương nhà anh có tốc độ nhanh vậy, điểm này thật khiến người ta theo không kịp!”
Trong lời nói của ông ta có ý gì, sao Hoắc Kỷ Vĩ có thể không nghe hiểu, “Em hai, hình như gần đây anh nghe nói chú rất thân cận với nhà họ Cố, chẳng lẽ đang giúp cháu gái Thái Vi xem xét cháu rể? Đối tượng cũng đã có, muôn ôm cháu trai còn không nhanh sao?”
Vợ của anh hai Đinh Mai bất mãn nói: ”Anh cả, anh cho rằng ai cũng giống như con dâu nhà anh sao? Con gái phải hiểu được tự ái! Còn chưa kết hôn bụng đã lớn rồi là sao? Danh tiếng truyền đi cũng không dễ nghe!”
Hoắc Thái Vi đỏ bừng cả khuôn mặt nói theo, “Bác cả, cháu cũng không chọc bác...bác nói cháu xong chưa?”
Liên tục bị em dâu và cháu gái nói, sắc mặt Hoắc Kỷ Vĩ có chút không tốt, vừa mới chuẩn bị mở miệng, mẹ kế Phương Lệ Hoa ưu nhã đặt ly trà xuống, ”Cùng nói ít đi một câu, chuyện con gái chưa xuất giá mà đã mang thai thì không phải chuyện vẻ vang gì, Vi Vi là người dưới, cũng là cháu gái ruột của anh, lời này của anh đúng là thiếu sót.”
Hoắc Kỷ Vĩ lập tức giận vô cùng.
Ngược lại một nhà Hoắc Kỷ Nghiệp lại âm thầm vui mừng, mặc kệ như thế nào, hiện tại cũng phải làm thân với Tam phòng*, mặc dù anh cả kết thân với nhà họ Giang thật, thì mình cũng có thể mượn tam phòng để giữ thực lực đột phá mới.
(*): ý chỉ vợ lẽ đó
Vợ của anh cả Lý Bình thấy chồng thua thiệt, không khỏi bất bình dùm ông, “Dì Phương, Kỳ Vĩ nhà con cũng không phải muốn nói Vi Vi, chỉ là vừa rồi chú hai nói Cẩm Dương nhà chúng con có tốc độ quá nhanh, Kỷ Vĩ chỉ là đầy miệng mà thôi. Vi Vi và Ny Ny là chị em song sinh duy nhất nhà họ Hoắc chúng ta, chúng ta là người một nhà nên thương bọn chúng còn không kịp, làm sao bắt nạt được chứ!”
Đinh Mai hừ lạnh một tiếng, rõ xì mũi coi thường với bà ta.
Phương Lệ Hoa uống cạn một tách trà, sau đó nói với người giúp việc: “Lại đổi một bình trà nữa đi, ông chủ thích uống Bích Loa Xuân năm nay mới ra.”
Người giúp việc lên tiếng lui ra.
Mọi người cũng đều biết điều im lặng, lòng dạ biết rõ ông cụ sẽ xuống lập tức.
Từ đầu đến cuối Hoắc Kỷ Thành không nói được lời nào, đối với những tranh đấu gay gắt nhà họ Hoắc, anh lại không có bất kỳ tranh đấu gì với họ.
Múa mép khua môi, anh lại không bao giờ thành thạo, cũng không nhỏ nhen!
Nước trà mới vừa thay xong, ông cụ Hoắc liền cùng cháu trai Hoắc Cẩm Dương đi từ thư phòng lầu hai ra, tiết tu thời gian vừa vặn, từ điểm đó mà nói, ngay cả Hoắc Kỷ Thành cũng có chút bội phục mẹ mình, nhiều năm như vậy bà đã nắm được rõ sinh hoạt tập quán của cha.
Hoắc Kỷ Vĩ, Hoắc Kỷ Nghiệp và Hoắc Kỷ Lan lại phải lau mắt mà nhìn dì Phương, người phụ nữ này không đơn giản, trước đây thật lâu bọn họ đã biết, đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ không dám ở trước mặt bà làm gì quá đáng.
Một người phụ nữ có thể để cho một đàn ông trăng hoa vẫn sống ở bên người bà hơn 30 năm, đây cũng không phải chuyện đơn giản.
Lý Bình một lòng nhớ tới con trai, nhìn anh ta đi xuống vội vàng nghênh đón, đau lòng hỏi “Con trai, ông nội và con nói cái gì đấy?”
Hoắc Cẩm Dương an ủi mẹ, “Mẹ, con không sao.”
Hoắc ông cụ liếc mắt nhìn hai người mẹ con bọn hộ, “Đều là con trai bảo bối mà cô nuôi dạy ra! Chưa kết hôn mà đã có con! Đều là việc di truyền sao?”
Lý Bình uất ức trả lời một câu, “Cha, loại chuyện như vậy chúng ta không nói thì ai sẽ biết?”
Ông cụ Hoắc kiêng kỵ nhất là có người mạnh miệng, lập tức trợn tròn cặp mắt, quăng ly trà vợ mình vừa đưa lên đất.
“Choang” một tiếng thật lớn.
Lập tức bên trong phòng khách yên lặng như tờ, Lý Bình bị dọa đến run cả người, cũng không dám lắm mồm nữa.
“Chuyện Giang Ánh Thần mang thai đã sớm huyên náo mọi người đều biết! Chẳng lẽ những thứ này đều không phải là chủ ý của các người! Cho là để cô ta mang thai là có thể vào nhà họ Hoắc ta sao?”
Lúc ông cụ Hoắc nói những lời này nghiễm nhiên mang theo tức giận.
Phương Lệ Hoa vội vàng dịu dàng thuận lưng cho ông, “Thân thể là của mình, ông không nên đau lòng, tôi còn đau lòng hơn!”
Lời nói này của bà không chút nào mang dáng vẻ giả tạo, mà hoàn toàn lộ ra sự quan tâm, hơn nữa giọng của bà rất dịu dàng mềm mại đáng yêu, tức giận lớn hơn nữa hỏa cũng bị giọng nói tỉ mỉ mềm mại này vuốt xuôi giận
Ông cụ Hoắc rất thích bộ dạng này của bà, cầm tay của bà, “Cũng chỉ có bà yêu thương tôi.”
Phương Lệ Hoa ngọt ngào nâng khóe môi lên, “, nếm thử một chút Bích Loa Xuân của tôi.”
Ông cụ Hoắc nhận lấy ly trà nhấp một miếng, gật đầu, “Ừ, không tệ!”
Hai người này ở ngay trước mặt của đám tiểu bối mà ân ái, những người khác cũng không có dám lên tiếng, cả nhà họ Hoắc nói chuyện cùng ông trong lúc ông tức giận cũng chỉ có dì Phương và Tiểu Tinh thôi.
Đều thuộc về người nhà tam phòng, cũng khó trách Hoắc Kỷ Thành có thể ngồi vững trên vị trí người thừa kế không ngã.
Hồi lâu, ông cụ Hoắc mới chuyển ánh mắt sang cả đám nam nữ và cháu trai cháu gái, “Hôn sự của Cẩm Dương và Ánh Thần ta sẽ sớm tìm ông cụ Giang thương lượng.”
Hoắc Kỷ Vĩ còn muốn hỏi cái gì đó lại nghẹn trong cổ họng, lời của cha rất rõ ràng rồi, mình còn hỏi nữa có vẻ có chút không được tán thưởng.
Thậm chí, có thể đưa dẫn đến tác dụng hoàn toàn ngược lại.
Hoắc Kỷ Nghiệp và Hoắc Kỷ Lan không biến sắc liếc nhìn nhau, xem ra Hoắc Cẩm Dương muốn cùng kết hôn với Giang Ánh Thần cũng không có dễ dàng thuận lợi như vậy
Đợi sau khi con cả, con hai, con ba rời đi, Phương Lệ Hoa mới giữ con trai ở lại riêng, “A Thành, con và Ánh Tuyết đã lâu như vậy, tại sao bụng cô ta còn không phản ứng?”
Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ, “Mẹ, con đã có Tiểu Tinh rồi.”
Phương Lệ Hoa ý vị sâu xa giáo dục con trai, “Mẹ biết con rất thương Tiểu Tinh, nhưng sau khicon và Ánh Tuyết kết hôn nhất định là phải sinh một đứa bé, mặc kệ con trai hay con gái, mẹ đều thích.”
Hoắc Kỷ Thành nâng trán, “Mẹ, Tiểu Tinh không thích cô ấy.”
Phương Lệ Hoa tức giận nói: “Lời con nói là ý gì! Chẳng lẽ Tiểu Tinh không thích người nào thì con cũng không kết hôn sao?”
Hoắc Kỷ Thành mím môi, “Mẹ, bây giờ con vẫn chưa muốn suy tính tới việc này.”
Dứt lời, đi thẳng.
Phương Lệ Hoa nhìn bóng lưng con trai hận đến dậm chân, không có cách chút nào.
Xem ra, bà phải tìm Giang Ánh Tuyết nói chuyện tốt một chút