Tần Lạc không khỏi nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành, không phải mới vừa nhờ cậy anh ta giúp một chuyện sao? Anh ta cũng không có cự tuyệt!
Lúc này, bảo vệ cung kính kêu: "Tổng giám đốc!"
Oanh --
Tần Lạc không dám tin trợn tròn mắt, khó trách trên người anh ta tản mát ra một sự loại khí thế uy hiếp nghiêm nghị to lớn, còn tưởng rằng anh ta là một nhân viên chủ quản linh tinh. . . . . .
Thì ra anh ta chính là người hại mình ở lại cục cảnh sát 24 giờ, đầu xỏ khiến đám bạn trên mạng mắng xối xả, người đứng trong tốp thành đạt!
Chợt rút tay của mình về, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cắn răng nghiến lợi phun ra hai chữ, "Khốn kiếp!"
Hoắc Kỷ Thành nhướng đuôi lông mày, đáy mắt tràn đầy âm u và tàn bạo, nhấc chân đi vào bên trong.
Tất nhiên Tần Lạc sẽ không để cho anh ta cứ rời đi như vậy, tiến lên một bước kéo tay anh ta, "Anh đứng lại đó cho tôi! Anh phá hủy cuộc sống của tôi liền muốn đi thẳng một mạch như vậy sao?"
Đáy mắt Hoắc Kỷ Thành lướt qua một chút không kiên nhẫn, lạnh giọng phân phó bảo vệ, "Đuổi đi!"
Ngay sau đó bảo vệ sáng tỏ kéoTần Lạc đi, lại bị cô hất tay ra, "Đuổi tôi đi có thể! Trước đó anh khôi phục thanh danh cho tôi! Tôi tốt bụng chứa chấp con trai của anh một đêm, anh lại có thể vong ân phụ nghĩa gắn cho tôi cái tội danh‘ bắt cóc đứa trẻ , tôi trêu chọc anh sao? Editor: Mèo Hoang Cũng bởi vì anh là tứ thiếu gia có địa vị cao tại nhà họ Hoắc là có thể không phân tốt xấu vu oan người khác sao?"
Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng liếc cô một cái, hai mắt cô trong suốt trong trẻo, có một loại xinh đẹp và tinh khiết đan vào không hề làm bộ.
Hơn năm năm không thấy, cô càng thêm quyến rũ động lòng người. . . . . .
Chỉ là, ký thuật diễn cũng càng ngày càng tốt lắm!
Anh không phải Tiểu Tinh, sẽ không cho cô cơ hội tiếp cận lần thứ hai!
"Đuổi đi!"
Một tiếng này còn muốn lạnh hơn vừa nãy, còn chút vô tình. Sau đó để lại cho Tần Lạc một bóng lưng trong trẻo lạnh lùng.
Nhìn anh càng lúc càng xa, Tần Lạc gấp đến độ giơ chân, nhưng bảo vệ lại ngăn không cho cô đi vào, còn nói sẽ tố cáo cô cố ý gây chuyện.
Hết cách rồi, Tần Lạc chỉ đành đi về trước, một lần không được, chỉ sợ không còn có cơ hội lần thứ hai rồi.
*****
Buổi tối.
Trong một quán thịt nướng trên con phố ăn vặt đường Thanh Hòe, Tần Lạc và Bùi Tử Ninh ngồi đối mặt, trên bàn để một mâm thịt nướng và bia.
Tần Lạc uống xong chai đặt ở dưới bàn, vừa mới chuẩn bị rót rượu lại bị Bùi Tử Ninh ngăn cản, "Lạc Lạc, cậu tạm thời uống chậm chút."
Tần Lạc tự rót đầy cho mình, "Tử Ninh, trong lòng mình kìm nén đến khó chịu, cậu nói làm sao mình lại xui xẻo như vậy? Tốt bụng rước lấy tai họa không tưởng tượng được, hôm nay mình nhìn thấy người đàn ông kia rồi,
lạnh giống như khối băng, căn bản cũng không nghe mình giải thích, so với Tu La địa ngục còn làm người ta ghét!"Bùi Tử Ninh thở dài, những ngày qua ngày ngày vô ở cùng với bạn tốt, cảm động lây nỗi khổ sở của cô, vì cô bất bình nhưng không có biện pháp gì.Thời đại Internet ngôn luận quá đáng sợ, hơn nữa Lạc Lạc chọc phải người không tầm thường, mà là có nhà họ Hoắc có quyền thế.Haizz. . . . . .Chợt, cô nghĩ đến cái gì đó nói: "Lạc Lạc, bạn trai cậu? Sao lúc này anh ta không đứng ra ngoài giúp cậu, vẫn còn là đàn ông sao?"Tần Lạc lại uống một hớp, "Anh ấy ra nước ngoài rồi, mấy ngày nay không liên lạc được với anh ấy."Bùi Tử Ninh bĩu môi, "Mỗi lần đều thần thần bí bí, lúc mấu chốt luôn như xe bị tuột xích."Giữa hai lông mày Tần Lạc lướt qua một chút cô đơn, đúng vậy! Cô hy vọng giờ phút này Cẩm Dương có thể ở bên cạnh mình, coi như không giúp được mình, ít nhất cũng cho mình dựa vào.