Sau đó, Dung phu nhân vì con đường làm quan của Đại tướng quân và hai đứa con trai mà nhịn xuống, bên ngoài vợ chồng Dung gia vẫn vô cùng ân ái, nhưng mà chỉ có Dung Thù biết, nhà bọn họ sẽ không bao giờ có thể vui vẻ như trước kia, Dung phu nhân sinh được bốn người con cho tướng quân, cuối cùng cũng vì các con mà bà phải trói chặt đời mình với tướng quân.
Ông trời vẫn rất thương Dung Thù, ít nhất bọn họ không có con.
Dung Thù hai mươi bốn tuổi, mười năm trước nàng bị tình yêu của cha mẹ ảnh hưởng, đối với hôn nhân và gia đình tràn đầy ước mơ, sau đó nàng đã tự tay xé nát ảo tưởng hòa thuận trong gia đình, thế mới biết thì ra tốt đẹp ban đầu chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, kể từ đó Dung Thù tràn đầy nghi ngờ về gia đình và tình yêu, đáy lòng nàng dường như bị chia làm hai, một phần mong muốn được hạnh phúc, trong khi phần còn lại phủ nhận khả năng đó, vừa đau đớn vừa mâu thuẫn.
Khi Trịnh Đình luôn bảo vệ nàng trước mặt mẹ chồng, tỏ ra không tham hoa háo sắc, trong lòng nàng rất cảm động, nhưng khi đó nàng cảm động bao nhiêu, thì bây giờ nàng oán hận bấy nhiêu.
Bởi vì phụ thân không thành thật đã hủy hoại gia đình nàng, yêu cầu duy nhất của Dung Thù đối với hôn nhân là thành thật, bởi vì Trịnh Đình không thành thật, cho nên bọn họ nhất định phải hòa ly.
"Trịnh Đình, ngươi vì mua danh chuộc tiếng, cho nên lừa gạt ta, vậy thì chúng ta chỉ có con đường này, đạo không hợp mưu cầu khác nhau, sau này chúng ta nên tôn trọng nhau." Dung Thù nghiến răng nghiến lợi, mà Trịnh Đình không phản bác được.
Trong quan lại rất nhiều chuyện đều là quy quy định bất thành văn, khi hoàng đế giữ mình trong sạch, triều thần sẽ noi theo, hơn phân nửa các thần tử thuộc thế hệ trẻ đều có hậu viện sạch sẽ, cho nên Trịnh Đình cũng không dám nạp thiếp, nhưng Trịnh gia xem như trường hợp đặc biệt, Dung Thù không con, cho nên nếu Trịnh Đình nạp thiếp cũng vẫn là hợp tình hợp lý, chính hắn không muốn, lại làm cho Dung Thù phải chịu chỉ trích.
Lời nói đã đến nước này, cũng sẽ không có ai dám ngăn cản Dung Thù nữa, Dung Thù đang muốn quay người rời đi, nhưng Hoắc Tiêu lại túm lại, "Dung Thù, cứ đi như thế à?"
"Không đi chẳng lẽ ở lại?" Dung Thù khó hiểu liếc nhìn Hoắc Tiêu.
"Đây có phải là Dung nhị cô nương mà ta biết không? Nàng không quất hắn một roi à?" Hoắc Tiêu có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, hiện tại trên mặt còn đang nở nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh.
Dung Thù từ nhỏ lớn lên cùng Hoắc Tiêu, đôi khi nàng cảm thấy Hoắc Tiêu thực sự là anh trai ruột của mình, điều này khiến cho nàng khó mà cảm nhận được vẻ đẹp bên ngoài của Hoắc Tiêu, sau khi gả cho Trịnh Đình, nàng gần như mất liên lạc với hắn, bây giờ lại cẩn thận nhìn Hoắc Tiêu, lại cảm thấy Hoắc Tiêu đẹp hơn trong trí nhớ của mình nhiều.
Đề nghị của Hoắc Tiêu, không phải là nàng không cảm động, nhưng nàng đã không còn là ŧıểυ cô nương liều lĩnh của năm đó nữa, mà nàng trở thành hiền thê năm năm, nàng đã quên mất làm đại ŧıểυ thư kiêu căng như thế nào rồi.
"Hoắc Tiêu, cho ta mượn cây cung của huynh." Đánh người đối với nàng là quá mạnh mẽ, nhưng Dung Thù đột nhiên lại nảy sinh một cảm xúc khác.
"Đây." Hoắc Tiêu cũng không hỏi Dung Thù muốn làm gì, không chút do dự, cởi cây cung trên lưng đưa cho Dung Thù, đồng thời rút một mũi tên đưa cho nàng.