Sau khi cưới, hai người trải qua một khoảng thời gian trong mật thêm dầu, sau này khi chức quan của Trịnh Đình ngày càng lớn, mối quan hệ giữa hai người dần dần trở nên nhạt nhẽo, Dung Thù luôn cho rằng đây chính là cái gọi là nước chảy nhỏ thì chảy dài [1], cho tới hôm nay nàng mới biết được nước chảy nhỏ thì chảy dài là giả, mà thay lòng đổi dạ mới là thật.
[1] Biết cách sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu
"A nhẹ chút, nhẹ một chút đi mà! Đình ca ca, coi chừng đè lên đứa nhỏ."
Nữ tử bị nam tử đè dưới thân, tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển giống như tiếng chim kêu, khiến lòng người mềm nhũn.
Nàng ta có làn da rắng ngần, tay chân thon thả, nhưng từ dáng người phóng đãng của hai người, có thể thấy bụng của nữ tử kia to đến bất thường.
"Đã mang thai đứa thứ ba cho gia rồi, còn đạo đức giả gì nữa? Cái đó đâu có dễ hư như vậy?" Giọng nói của nam nhân khàn đục, tràn đầy hưng phấn, động tác dưới người của hắn ta cũng càng lúc càng lớn, hắn ta chạy nước rút đâm vào dưới người nữ tử kia hết lần này đến lần khác, đang mang thai đứa thứ ba, mà âʍ ɦộ nhỏ vẫn còn rất chặt, thực sự là muốn được chơi mà.
Tiếng kêu duyên dáng của nữ tử kia giống như một con dao, đâm mạnh vào trái tim Dung Thù, nàng cho rằng Đình ca ca là tên gọi độc quyền của một mình nàng, ai biết ở trên giường tre lại chỉ là một danh từ bình thường, dường như bất kỳ nữ nhân nào gọi, nam nhân này đều có thể đáp lại.
Con dao thứ hai là đến từ nam nhân nàng yêu, hóa ra hắn ta cũng có một mặt mạnh mẽ như vậy, nàng luôn cảm thấy giữa bọn họ thiếu kích tình, hắn ta quá mức tôn trọng nàng, thậm chí lúc phu thê hai người đôn luân cũng không có cảm xúc hưng phấn như thế, hắn ta bình tĩnh đến mức giây tiếp theo sẽ lễ phép hỏi nàng, nương tử, vi phu có thể cắm vào hay không?? Nương tử đã tới chưa?? Nương tử đã kết thúc rồi sao?
"Ahhh, Đình ca ca, đau quá đi!" Nữ tử nũng nịu kêu gào làm Dung Thù ở ngoài cửa sổ cũng cảm thấy mặt mình ngượng ngùng đỏ lên.
"Đau mới là yêu cưng đấy! Hãy để gia dùng ©ôи th!t to này yêu thương Quyên nhi thật nhiều nhé!" Hai đùi của nữ nhân dang rộng ra, ©ôи th!t ở giữa mạnh mẽ không ngừng cắm vào rút ra, khiến nữ tử bên dưới bắn nước tung tóe, ríu rít nức nở, hai vυ" trắng như tuyết bị nam nhân nắm chặt, nhào nặn thành đủ loại hình dáng, trên mặt nữ nhân có vui thích nhưng cũng có đau đớn.
Con dao thứ ba lại đến, Trịnh Đình luôn gọi nàng là nương tử, hoặc là Dung Thù, hắn ta không bao giờ gọi nàng là cục cưng, Nhưng hắn ta đã thể hiện ra phần nam tính mạnh mẽ đối với nữ tử kia, đó là điều mà Dung Thù vẫn luôn khao khát, được nam nhân của mình đối xử như một người phụ nữ nhỏ bé và che chở dưới cánh chim của hắn.
Dung Thù chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiếng bạch bạch bạch trong lòng càng lúc càng kích động, hai người gầm lên, tiếng thở gấp, ngâm nga, tạo nên một giai điệu yêu, ghét, giận, mê đắm giữa nam và nữ trong thế giới phàm trần này.
Khi mây mưa trong phòng dần dần lắng xuống, Dung Thù im lặng liếc nhìn nam nhân bên cạnh mình, nam nhân này có thân hình cao lớn, dáng dấp vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, ngay cả môi cũng đẹp.
Nam nhân này là Tham Quân [1] mà phụ thân Dung Thù tự hào nhất, sau khi được phụ thân dìu dắt, năm nay mới hai mươi bốn tuổi đã là quan Tứ phẩm, là quan thống lĩnh của vũ lâm quân cấm vệ thiên tử trong kinh.
[1] Người tham gia quân đội
“Làm phiền huynh rồi.” Dung Thù bình thường không hợp với người này, nhưng không biết tại sao, khi nàng gặp phải khó khăn trong cuộc đời, nàng lại nghĩ đến việc nhờ hắn giúp đỡ đầu tiên.
“Khách khí với ta làm gì?” Hoắc Tiêu nở nụ cười bất cần đời, sải bước đi về phía cửa phòng, mà không hề gõ cửa.
Hoắc Tiêu nhấc đôi chân thon dài lên, tiếng ván cửa đổ ầm làm cho đôi cẩu nam nữ trên giường giật mình chưa kịp tách phần thân dưới ra đã vô thức ôm lấy nhau thành một cục.
“Oa ah!” Trịnh Đình nhịn không được nhíu mày, hắn ta đột nhiên sợ hãi, dường như hắn ta đã bị mắc kẹt ở thời điểm rút ra, khiến hắn ta đau đến nhíu mày.
“Ah ah ah ah" nữ nhân kia hoảng loạn không ngừng kêu lên, cho dù không phải là một nữ tử đàng hoàng, nhưng nàng ta vẫn sợ cơ thể mình bị ngoại nam nhìn thấy, nhưng nàng ta lo lắng quá mức. Hoắc Tiêu sợ nhìn thấy thứ gì đó khó coi, nên ánh mắt của hắn luôn dán chặt vào người Trịnh Đình.
Vở kịch nhỏ:
A Tiêu: Để ta xem vυ" của Mộc đại nhân ở đâu! (′ω)
Trịnh Đình: Ngươi cút đi cho ta!(#′)?
Dung Thù: Ờ, ta cũng muốn xem (ω)
Trịnh Đình: Không phải ... Nương tử, nàng hãy nghe ta nói! (? ? ? ? )