Trong chốc lát, một góc trên đỉnh núi liền thấy khói bếp lượn lờ, hai cái thiêu nướng tách ra, đoàn người được chia làm hai tổ bắt đầu thiêu nướng.
Tự giúp mình thiêu nướng là sở trường duy nhất của Xuân Hỉ, cô từ nhỏ đã yêu thích cái này.
Nhớ rõ lúc cô học tiểu học, trường học đã từng tổ chức một lần nấu cơm dã ngoại, Xuân Hỉ tích cực tự tiến cử mình làm tiểu đội trưởng, dẫn đoàn người đắp gạch nhóm lửa nấu cơm, nấu cơm đều là chưa chín kỹ đội viên đều chạy sang đội của người khác tìm đồ ăn, cô còn ngốc ngếch tự cầm cơm trắng chưa chín ăn đến phát sợ.
Sau lần đó cô còn không có hết hứng, vì thế sắp xếp lại nhà gạch tìm mặt cỏ tự mình thiêu nướng. Mất sức chín trâu hai hổ, đốt một ngày, mới nấu ra cơm trắng, trắng bóng thơm ngào ngạt. Thì trời đã tối rồi, bạn bè đều về nhà, một mình cô ngồi ở đàng kia ôm chân, nhìn thành quả lao động của chính mình nhếch miệng ngây ngô cười.
Phía sau cô xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng của Gia Lập kéo cô từ trên mặt đất đứng lên, nói: “Cố Xuân Hỉ, mẹ em gọi em về nhà ăn cơm.”
Xuân Hỉ trên mặt bẩn hề hề, chỗ trắng chỗ đen, chỉ vào nồi cơm trên mặt đất kia cười tủm tỉm nói: “ anh Gia Lập, em nấu cơm, muốn cùng nhau ăn không?”
Gia Lập bỗng nhiên nghĩ tới một màn nhiều năm trước kia, mím môi không tiếng động cười rộ lên.
Tiền Vi San hỏi: “Sư huynh cười cái gì?”
Gia Lập nhìn nhìn Xuân Hỉ, lắc đầu cười cười.
Xuân Hỉ nhìn bọn họ liếc mắt một cái, trong lòng nghĩ đến, cô ta nghĩ cô ta xuyên qua đến cổ đại hay sao? Một mực sư huynh, thật sự là ghê tởm muốn chết.
Cô vùi đầu bôi mật vào mấy cánh gà trong tay “Một chút nữa là lập tức có thể ăn. Mọi người ai không muốn ăn hạt tiêu?”
Xuân Hỉ ngẩng đầu, nhìn thấy Tiền Vi San há mồm muốn nói, vì thế lại nói: “Không có đúng không.”
Xuân Hỉ tổng cộng nướng bốn cánh gà, cô phân cho từng người Tiếu Hàm, Dương Diệu, Gia Lập cùng Tiền Vi San. Cô bôi thật nhiều hạt tiêu lên cánh gà đưa cho Tiền Vi San, cười tủm tỉm nói: “Đến đến, đừng khách khí, ăn xong rồi tôi lại nướng.”
Tiền Vi San cười gượng hai tiếng, do dự mà tiếp nhận cánh gà nướng.
Dương Diệu vừa cắn vừa nói: “Xuân Hỉ cô đừng nướng nữa, nướng cho chúng tôi mà mình còn chưa được ăn.”
Cô vừa dứt lời, Gia Lập liền đưa một miếng thịt gà đến bên miệng Xuân Hỉ, Xuân Hỉ thực vui vẻ há mồm cắn, “Thấy không, Gia Lập tốt bụng số một!”
Dương Diệu tiến đến bên tai Xuân Hỉ, nhỏ giọng nói: “Tôi cá rằng, mỹ nhân Tiền Vi San đang độc thoại nội tâm khẳng định là ba chữ —— ‘Có cô nữa’ !”
Xuân Hỉ ha ha cười rộ lên, không nghĩ tới cười quá lợi hại, bị hạt tiêu bay sang, phía sau Tiền Vi San cũng bị nghẹn khụ lên, lúc này rất náo nhiệt, bọn họ từng người tiếng ho khan liên tiếp, một tiếng cao hơn một tiếng.
Xuân Hỉ không nhìn đến Tiền Vi San, Tiền Vi San quả thực bị nghẹn đỏ mặt, còn nhìn cô giơ giơ mi lên, tiếp theo đứt quãng rên nhỏ : “Sư huynh… em… Muốn… Uống…nước…”
Xuân Hỉ cắn răng một cái, che ngực sống chết khụ, lúc lúc lại rống lên một câu: “Gia Lập!”
Gia Lập đưa nước cho Xuân Hỉ uống, đem cô ôm ở trước ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô, nói với Tiếu Hàm: “Thất thần để làm gì! Tìm nước cho người ta đi!”
Tiếu Hàm đang nhìn xem hăng say, dở khóc dở cười đứng lên đưa cho Tiền Vi San một chai nước khoáng.
Vài người trong đoàn đều quay đầu lại vây xem, rất xa liền thấy Gia Lập cúi đầu ở bên tai Xuân Hỉ không biết nói cái gì, chọc cho Xuân Hỉ khụ lợi hại hơn.
Gia Lập nói: “Em giả vờ đủ chưa? Chấp nhận vài ngày mất giọng quý giá nha.”
Xuân Hỉ thở hổn hển, vội vã giải thích, cứng rắn nuốt nước miếng một chút, còn khàn giọng giải thích: “Em không giả vờ…”
“Gấp cái gì! Chỉ đùa một chút mà thôi.” Gia Lập cười khổ, lòng bàn tay dán phía sau lưng của cô, chậm rãi vỗ nhẹ.
Xuân Hỉ u oán nhìn anh, một chút cũng không buồn cười!
Giữa trưa hoạt động thiêu nướng chấm dứt, mọi người tự do chụp ảnh. Gần ba giờ, đoàn người mới chậm rãi xuống núi. Đội trưởng nhìn trời, ưu thương nói: “Xem mặt trời kia đã bị mây che khuất, phỏng chừng trời sắp mưa, mọi người nhanh tay một chút, sớm xuống núi!”
Xuân Hỉ muốn đi cùng Gia Lập, đã bị Tiếu Hàm túm lại đây, Tiếu Hàm lặng lẽ nói: “Đừng đi cùng Gia Lập, theo anh, hiện tại bắt đầu thực hành chiêu của anh, em trăm ngàn lần đừng có phá vỡ nha.”
Bên kia, Tiền Vi San thừa dịp Xuân Hỉ nói chuyện với Tiếu Hàm, dán bên người Gia Lập.
Gia Lập quay đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, trầm mặc xuống núi.
Xuân Hỉ nói: “Anh có chủ ý gì vậy? Nói cho em để cùng phối hợp một chút với.”
Tiếu Hàm lắc lắc ngón tay: “Thiên cơ không thể tiết lộ!”
Xuống giữa sườn núi, Xuân Hỉ cũng không thấy Tiếu Hàm có hành động gì, trong lòng hối hận muốn chết, thực không nên làm liều cùng Tiếu Hàm, Gia Lập đã đi không thấy bóng dáng. Đi theo Tiếu Hàm đều thoát ly khỏi đoàn người!
Lúc này Tiếu Hàm bỗng nhiên ngừng lại, vỗ đầu, hô: “Chết! Anh quên máy ảnh ở trên núi! Ai ai, em theo anh lên lấy hay là ở đây chờ anh?”
Xuân Hỉ mắt trắng dã: “Ngài a, ngài đi lên đi! Tôi đi tiếp xuống dưới!”
Tiếu Hàm gật đầu: “Vậy cũng được, em cẩn thận một chút nha!”
Nói xong người này nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, trên đường hẹp quanh co chỉ còn một mình Xuân Hỉ, sắc trời dần dần u ám, mây đen cuồn cuộn, không gian quanh núi im ắng, còn có chút dọa người.
Xuân Hỉ bĩu bĩu môi, miệng hừ một tiếng, chậm rãi đi xuống núi.
Tiếu Hàm tránh ở trong rừng, nhìn thấy Xuân Hỉ đi xa, anh chạy nhanh theo một đường nhỏ khác xuống núi. Rốt cục thời điểm nhìn thấy Gia Lập, anh ta thanh thanh cổ họng, nghênh ngang đi qua, nói: “Mọi người đi thật là nhanh a, cũng không chờ mình!”
Gia Lập nhìn anh ta một cái, không thấy Xuân Hỉ, dừng chân lại hỏi: “Xuân Hỉ đâu?”
Tiếu Hàm ra vẻ kinh ngạc: “Cô ấy nói đi trước tìm nhóm cậu mà mà! Như thế nào còn chưa tới sao?”
Gia Lập nhăn mi lại nhìn nhìn trên núi, qua lại thong thả vài bước, có vẻ nôn nóng: “Cậu sao lại để cho cô ấy đi một mình? Cô ấy rất dễ bị lạc đường cậu không biết sao?”
Tiếu Hàm cười cười: “Đừng nóng vội, nói không chừng cô ấy đi chậm, chúng ta đợi chút, trong chốc lát khẳng định sẽ đi tới. Còn, bác sĩ Tiền nếu nóng nảy, thì cứ đi trước. Chúng tôi ở lại chờ Xuân Hỉ.”
Tiền Vi San cười lắc đầu: “Không có việc gì, tôi cũng lưu lại, không vội.”
Dương Diệu theo đoàn người đã chạy tới, tò mò hỏi: “Mọi người sao lại không đi?”
Tiền Vi San nói: “Không thấy Xuân Hỉ.”
“A?” Dương Diệu sợ hãi than, nhìn về phía Tiếu Hàm, đưa tay lặng lẽ bóp hắn một chút, Tiếu Hàm một mặt né tránh, một mặt nháy mắt với cô.
Đợi gần nửa giờ, sắc trời dần dần tối xuống, tiếng sấm cuồn cuộn, Xuân Hỉ vẫn như cũ không có xuất hiện.
Gia Lập thiếu kiên nhẫn túm lấy áo Tiếu Hàm: “Tiếu Hàm! Cậu có lầm không? Mình đem cô ấy giao cho cậu coi như tin tưởng cậu, cậu chẳng những không chiếu cố cô ấy còn để lạc mất cô ấy! Mình nói rồi cậu không thích hợp với cô ấy, hiện tại cậu tin chưa? Cậu cả đời sẽ không chiếu cố tốt cho cô ấy! Cô ấy nếu gặp chuyện không may, đừng trách mình trở mặt!”
Tiếu Hàm hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, gạt tay anh ra: “Cậu đang giả vờ a, cứ giả vờ tiếp! Thực sự để ý Xuân Hỉ? Mình chiếu cố không tốt chẳng lẽ cậu có thể? Cậu trừ bỏ lúc làm việc là tỉnh táo, còn thời điểm khác đều hồ đồ! Nói cho cậu, đầu năm nay có một loại công cụ thông tin tên là di động! Trên đầu ngọn núi cũng đều có tín hiệu! Cậu nếu thực sự lo lắng sao không gọi điện cho cô ấy?”
Gia Lập nhắm mắt, nắm tay thật chặt, lạnh giọng nói: “Điện thoại của cô ấy ở trong túi của mình.”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng sấm nổ tung lên, Tiếu Hàm sững sờ ngay lập tức, quay đầu nhìn đỉnh núi màu đen, trong lòng trầm xuống.
Không có đạo lý Xuân Hỉ bây giờ còn chưa đi xuống, chẳng lẽ, thực sự đã xảy ra chuyện?
Dương Diệu nhấc chân đá Tiếu Hàm một chút: “Còn nói không phải chủ ý thiu thối! Tôi đã nghĩ không nên tin tưởng anh!”
Gia Lập ngồi xổm xuống sửa sang lại ba lô một chút, chuẩn bị hai bình nước cùng mấy gói bánh quy, lại đem áo khoác của Tiếu Hàm cởi ra nhét vào ba lô, liền không nói được một lời chạy lên trên núi.
Tiếu Hàm nhìn theo bóng dáng cao to của Gia Lập cười khổ: “Lòng tốt của tôi không phải đã thành chuyện xấu sao!”
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói!” Ánh mắt Dương Diệu đều đã đỏ.
Tiền Vi San ôm cánh tay, cười: “Cô ấy đã lớn như vậy rồi, còn như thế này sao, sư huynh cũng là, cũng không phải em gái ruột, mà rất chiều cô ấy!”
Tiếu Hàm gật đầu: “Đúng thế a, cũng không phải em gái ruột, còn chiều cô ấy như vậy, cô nói chuyện này sao lại thế? Tiền đại mỹ nữ, phá nhân duyên của người ta là loại chuyện tình không có hậu, cô vẫn là đừng làm. Cô cũng thấy đấy, Gia Lập cùng Xuân Hỉ, sớm hay muộn cũng sẽ cùng một chỗ.”
Tiền Vi San miễn cưỡng cười cười: “Sư huynh tốt như nào hai người cũng không phải không biết, hàng xóm nhận thức nhiều năm như vậy anh ấy chiếu cố nhiều hơn một chút cũng rất bình thường, tôi xem ra hai người suy nghĩ nhiều qua rồi? Ghán ghép yêu đương, đương sự có lẽ sẽ không vui ý đâu!”
Dương Diệu nhịn không được nói: “Bác sĩ Tiền, đều nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, sự thật là như thế nào, tôi nghĩ trong lòng cô cũng hiểu rõ, đừng lừa mình dối người nữa. Cho dù Gia Lập không thích Xuân Hỉ anh ta cũng sẽ không thích cô!”
Cô hẹp hòi như thế làm cho Tiếu Hàm cười ha ha: “Tôi phát hiện cô cũng rất đáng yêu đấy!”
Dương Diệu mặt đỏ hồng: “Anh còn có tâm tư đùa giỡn! Đầu heo!”
Hai người kia đùa giỡn, chỉ có Tiền Vi San cắn môi nhìn đỉnh núi, ánh mắt dần dần đỏ lên.
Sấm rền từng trận, trong rừng gió to nổi lên, lặng yên không một tiếng động trong núi sâu chỉ có một mình Xuân Hỉ, cô càng đi càng cảm thấy không thích hợp, hình như càng rời xa mọi người, hướng trong núi sâu đi tới. Cô ngừng lại, đứng ở tại chỗ này nhìn bốn phía chung quanh một chút, mới phát hiện con đường này căn bản không phải đường xuống núi kia.
Bỗng nhiên, không biết từ chỗ nào xuất hiện vài con quạ đen từ trong rừng bay ra, truyền đến tiếng kêu thê thảm. Bóng cây lay động, rung rung sàn sạt, từng thanh âm nhỏ vụn gì cũng đều làm cho cảm quan Xuân Hỉ mẫn cảm.
Cô túm góc áo hít một hơi thật sâu, xoay người trở về. Khẳng định là cái lối rẽ to vừa rồi, trở lại đó nói không chừng có thể tìm được đường chính xác. Nhưng mà đường núi uốn lượn kia, mỗi bước đi đều làm trong lòng run sợ, giống như đi như thế nào cũng đều quay lại chỗ cũ. Xuân Hỉ nuốt nuốt nước miếng, trong lòng trầm xuống, không phải là quỷ chắn đường chứ?
Vài giọt mưa nhỏ vào trên trán của cô, mắt thấy sẽ mưa to, trời trông giống như một màn sân khấu màu đen thật lớn, từng tảng từng tảng mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm không ngừng.
Bỗng nhiên trên bầu trời một tia chớp xẹt qua, một tiếng sấm ầm lên, tiếng sấm ù ù chấn động trong núi sâu.
Xuân Hỉ hét lên một tiếng, ôm ngực khóc ầm.
Nghe nói trên núi có yêu tinh hắc sơn, có quỷ, vạn nhất cô không bị quỷ quái yêu tinh bắt được cũng bị sét đánh chết, làm sao bây giờ? Chết như vậy thật khó coi a!
Cô vừa khóc vừa đi, sờ sờ ánh mắt, nước mắt kia giống như hồng thuỷ vỡ đê, lách cách rơi xuống, khóc thút thít thì thào tự nói: “A di đà phật… A di đà phật… A mã ni mã mễ dỗ…”
Bà nội Xuân Hỉ rất tin phật, đã dạy cho cô một ít “Chú ngữ” kỳ quái, may mắn cô nhớ được vài câu, lúc này dùng tới .
Miệng niệm lẩm bẩm nhắc lại, không phải “Chú ngữ” mà cuối cùng biến thành một tiếng gọi: “Gia Lập… Gia Lập… Ô ô, Gia Lập, anh ở đâu. Em sợ hãi…”
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân vội vàng, trong rừng núi yên tĩnh này lại càng nghe rõ ràng. Xuân Hỉ dừng lại, nhìn chằm chằm phía trước không dám lên tiếng.
“Cạc cạc ——” một con quạ đen bay qua truyền đến một tiếng kêu quái dị.
Xuân Hỉ ôm tai ngồi xổm xuống lớn tiếng khóc lên: “Gia Lập!”
Cho dù đã ôm lỗ tai, nhưng bước chân kia lại rõ ràng tới gần. Xuân Hỉ tay chân như nhũn ra, dùng sức từ từ nhắm hai mắt: “Gia Lập… anh ở đâu… Gia Lập…”
“Anh ở chỗ này.” Một thanh âm quen thuộc vang lên.
Xuân Hỉ chậm rãi mở to mắt, trước mắt xuất hiện một đôi chân, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn, Gia Lập đang cúi đầu nhìn chằm chằm cô. Cô “Oa” một tiếng nhào vào trong lòng Gia Lập : “Làm em sợ muốn chết… anh nếu không đến em sẽ bị yêu quái ăn mất, anh sẽ không còn được gặp lại em … Ô ô, không đúng, là em sẽ không còn được gặp lại anh …”
Gia Lập gắt gao ôm cô vào trong ngực, hôn hôn đỉnh đầu của cô: “Về sau em chỉ có thể đi theo bên người anh, phải đi đến nơi theo ý anh, có biết hay không?”
Xuân Hỉ nức nở hai tiếng.
“Đến nơi theo ý anh, em muốn nháo như thế nào đều được. Về sau đừng ở cùng một chỗ với Tiếu Hàm, anh ta không đáng tin cậy.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ lau nước mũi, gật đầu: “Em cũng hiểu được!”
Khóc xong rồi, Gia Lập đem áo khoác của mình mặc vào cho Xuân Hỉ, lại lấy áo khoác của Tiếu Hàm trong bao lô, khoác ở trên người cô: “Buổi tối trên núi rất lạnh, mặc nhiều một chút, muốn uống nước hay không? Có đói bụng không?”
Xuân Hỉ lắc đầu.
Gia Lập khoác bao lô ra phía sau, ngồi xổm xuống nói: “Đi lên, anh cõng em đi xuống.”
Xuân Hỉ trong lòng do dự một chút, nhưng mà có cơ hội sai khiến Gia Lập tốt như thế này sao có thể dễ dàng buông tha cho chứ? Vì thế cô đi đến tấm lưng dài rộng của anh, bám chặt cổ của anh, nhấc tay vung lên: “Xuất phát!”
Gia Lập đi thực bình tĩnh, một chút cũng không xóc nảy. Xuân Hỉ thoải mái ghé vào đầu vai của anh, hai má dán lỗ tai của anh, buồn ngủ.
Lúc này, từng giọt mưa to hạ xuống, tiếng sấm rầm rầm đến, quét qua mặt đất, mưa trút xuống dưới. Xuân Hỉ lập tức hết buồn ngủ, nhanh chóng đem áo khoác che lên đầu của cô cùng Gia Lập.
Cô đưa tay quẹt nước mưa trên thái dương của Gia Lập, vô tình hỏi: “Anh thích Tiền Vi San sao?”
“Không thích.” Gia Lập đáp.
“A, vậy cách người ta xa một chút. Con gái rất dễ dàng hiểu lầm, cũng không cần đối với ai cũng tốt như vậy.” Xuân Hỉ thừa dịp nói luôn.
Gia Lập “Ưh” một tiếng, lại nói: “Đã biết.”
Kỳ thật Xuân Hỉ còn muốn nói, anh cũng không cần đối với em tốt như vậy, anh càng tốt với em, em sẽ lại càng thích anh, không thể tự thoát ra được, như vậy, thật sự rất thống khổ.
Nhưng mà nếu anh không đối tốt với em, em sẽ càng thống khổ.