Chương 5 (2) Mua bức họa
Bên trong Văn Hương Uyển, Triệu Văn Huyên đùa với một con chim hoàng yến lại ra tiếng hỏi “Ngươi nói nhưng là thực sự?”
“Nô tì dám khẳng định, sáng nay đi đụng vào người đúng thật là Đại tiểu thư, nàng đi theo Nhị Đương ra phủ chọn mua nguyên liệu nấu ăn, ta lặng lẽ đi theo phía sau nhìn, thân hình cũng là cực giống.” Nha hoàn quỳ trên mặt đất vẻ mặt a dua, chờ đợi nhìn người cách đó không xa “Tam tiểu thư nếu là không tin, vẫn có thể đi uyển Đại tiểu thư coi trộm một chút,”
“Nha đầu nói hươu nói vượn” Triệu Văn Huyên đưa lưng về phía nàng đột nhiên lớn tiếng răn dạy “Lúc này đến chỗ ta ăn nói cái gì, Trầm Hương, vả miệng.”
Một lát sau, cùng với tiếng vang oa oa từ cái tát cùng tiếng kêu đau cầu xin tha thứ, trên mặt Triệu Văn Huyên ý cười chuyển thành ngoan lệ, nàng lần này sẽ đi Trúc Tương Phi Uyển coi trộn một chút hảo tỷ tỷ của nàng, về phần nha đầu kia nếu là thả ra ngoài nói đến Hương Uyển nói quá cái gì, nàng đi Trúc Tương Phi Uyển, làm người khác lại nghĩ nàng như thế nào…. Triệu Văn Huyên cấp Trầm Hương đi qua một ánh mắt sai sử, người sau khẽ gật đầu, cái tát đánh càng vang lên.
Triệu Văn Huyên đi qua, Trầm Hương ngừng động tác trên tay, nàng nắm khuôn mặt sưng kia, nhẹ giọng hỏi “Ta cùng tỷ tỷ quan hệ tốt như thế, là ai sai ngươi đến châm ngòi ly gián quan hệ của ta cùng tỷ tỷ”
Nha hoàn kia cả kinh, ánh mắt lay động “Không….không có ai”
Triệu Văn Huyên gọi một nha hoàn khác thay Trầm Hương nói “Tiếp tục đánh, đánh tới nói ra mới thôi.”
Ở trong phủ, tất cả mọi người cảm thấy Triệu Văn Huyên là theo Triệu Văn Uyển một giuộc, cho tới nay, nàng cũng ngụy trang tốt lắm, dựa vào Triệu Văn Uyển, rốt cuộc là ai thế nhưng nhìn ra tâm tư chân chính của nàng?”
Bất quá biết thời biết thế nàng rất thích ý xem Triệu Văn Uyển bị trừng phạt, nếu nàng thực sự ra phủ, đó là phá hư chuẩn mực khuê phòng, lúc này tổ mẫu, phụ thân nghĩ bao che nàng đều là không có lý do gì, Triệu Văn Huyên sửa sang lại quần áo kêu lên Trầm Hương “Đi Trúc Tương Phi Uyển”
Trong Trúc Tương Phi Uyển Bảo Thiền là người thứ nhất phát hiện Đại tiểu thư giả thành Bách Linh, Bách Linh ngồi ở trên giường nhún nhún bả vai tỏ vẻ bất đắc dĩ nàng cũng không nghĩ nha, thế nhưng bị Đại tiểu thư bắt được nhược điểm, chỉ có thể giả trang.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Bảo Thiền nóng nảy một đầu đầy mồ hôi, ở trong phòng đi qua đi lại “Tam tiểu thư đến đây, lúc này lại đang ở phòng dung trà đâu, may mắn Tuyết Nhạn tỷ tỷ làm cho ta đến xin chỉ thị Đại tiểu thư, không nghĩ tới cũng là Bách Linh ngươi.”
Bách Linh cười gượng một tiếng “Cũng chẳng trách ta”
“Ai, ta đi trước đem Tam tiểu thư đuổi đi.”
Bảo Thiền trở về tiền thính, Triệu Văn Huyên chậm rãi uống trà, vừa thấy Bảo Thiền liền cười hỏi “Tỷ tỷ nói như thế nào?”
“Tam tiểu thư vẫn là đi về trước thôi, Đại tiểu thư trong người có chút không khỏe, ở bên trong ngủ, không dám quấy rầy
Tuyết Nhạn nhìn ra Bảo Thiền khẩn trương, chau mày nhíu mi,vẫn chưa trả lời.
“Ta có việc gấp tìm tỷ tỷ, làm cho ta đi vào coi trộm một chút nói sau.” Triệu Văn Huyên nghiêng thân mình tiến lên muốn đi.
Bảo Thiền lại khẩn trương, một giọt mồ hôi theo thái dương rơi xuống, vội vàng ngăn lại, gắt gao chặn “Tam tiểu thư….Đừng làm khó dễ nô tỳ.”
Triệu Văn Huyên nhìn lên bày ra vẻ mặt “Ta cùng tỷ tỷ có chuyện quan trọng thương lượng, ngươi nếu lại ngăn đón ta liền mời mẫu thân đại nhân đi ra, ngươi một nha hoàn nho nhỏ đều có thể cưỡi lên đầu chủ tử.”
Tuyết Nhạn cảm giác ra không thích hợp tiến lên nói tốt, thuận tiện thay Bảo Thiền đi cản lại vài phần “Tam tiểu thư đừng vội, chúng ta cũng là sợ làm phiền chủ tử nghỉ ngơi, ngài cũng biết tính tình Đại tiểu thư, chúng ta làm nha hoàn không dễ dàng.”
“Tránh ra” Triệu Văn Huyên căn bản không nghe khuyên bảo.
Tuyết Nhạn cắn răng một cái, chính là không chịu dịch bước chân, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Văn Huyên hiện lên một tia không kiên nhẫn, trong lòng lại hơn vài phần khẳng định, lúc này một phen đẩy Tuyết Nhạn, nàng thân mình đứng không vững vừa lúc đập đến chỗ góc bên cạnh bàn, máu tươi lập tức trào ra. Bảo Thiền bị dọa một tiếng kêu sợ hãi, tiến lên đi dìu Tuyết Nhạn, Tuyết Nhạn che cái trán, choáng váng chóng mặt, Triệu Văn Huyên cũng không quay đầu lại hướng khuê phòng Triệu Văn Uyển bước vào, nện bước vội vàng, mang theo một tia hưng phấn.
“Sao lại thế này?” Tuyết Nhạn chịu đựng đau đớn hỏi.
Bảo Thiền thiếu chút nữa khóc thành tiếng “Tuyết Nhạn tỷ tỷ, tiểu thư nàng không ở trong phòng, chỉ có Bách Linh”
Không cần nhiều lời, Tuyết Nhạn liền hiểu được “Ngươi nhanh ngăn chặn Tam tiểu thư, không thể làm cho nàng phát hiện.”
Bảo Thiền nhìn máu trên vạt áo nàng, rốt cuộc nhịn không được, khóc thành tiếng “Tam tiểu thư sợ là lúc này đã muốn đi vào trong phòng.”
Triệu Văn Huyên quả thật đã tới khuê phòng Triệu Văn Uyển rồi, trong phòng im lặng, khóe miệng nàng cong lên mang tia tàn nhẫn, đắc ý hô một tiếng, không đình chỉ bước chân theo tới gần phía trước “Tỷ tỷ…”
Không người đáp lại, cũng đúng, nàng dám đáp lại sao?
Triệu Văn Huyên đã muốn kề bên giường, mạn sa che chắn, cách gần nhưng cũng có thể nhìn đến bóng dáng bên trong tựa hồ dùng chăn mỏng che mặt, Triệu Văn Huyên trong lòng lại chắc chắn, lại hô một câu “Tỷ tỷ”. Tay vừa mới duỗi vào muốn đi xốc lên màn che, đột nhiên bên trong lại vươn ra một cách tay trắng nõn mà vững vàng hung hăng tát ở trên mặt Triệu Văn Huyên “Là kẻ tiện tì nào không hiểu quy củ, thế nhưng làm phiền ta ngủ.”
Thanh âm kia rõ ràng là Triệu Văn Uyển.
Triệu Văn Huyên cực kì giật mình, trên mặt lại nóng đau rát, ẩn nhẫn nhấp môi dưới “Tỷ tỷ, ta là Văn Huyên”
“Ta còn tưởng nha hoàn nào không có mắt đâu?” Triệu Văn Uyển cố ý nói “Thời điểm ta ngủ từ trước đến nay không thích bị người quấy rầy, nếu là muội muội, ta sẽ không lại truy cứu, chính là lúc này không có tâm tình gặp người, trước hết ngươi đi về đi.”
Triệu Văn Huyên lần này tới mục đích chính là nghĩ muốn chắc chuyện Triệu Văn Uyển thực sự ra phủ, lại không nghĩ rằng kết cục chính là như thế này, còn bị trúng một cái tát, trong lòng không cam lòng, cắn môi, chung quanh cánh môi nổi lên một vòng xanh trắng, sắc mặt lại xanh tốt không được.
“Ta đây sẽ đi về trước, sau có thời gian lại đến thăm tỷ tỷ.”
“Ân”
Triệu Văn Huyên quay người lại, theo dưới giường liền lộ ra đến một cái đầu, trên trán toát ra lộn xộn ướt sũng, miệng phù phù thở hổn hển, Triệu Văn Uyển vươn cánh tay trở về mạnh mẽ xoa bóp, nhìn theo Triệu Văn Huyên vén lên bức dèm mới buông tay ra.
Triệu Văn Huyên là khóc đi ra Trúc Tương Phi Uyển, cũng không có quay về Văn Hương Uyển của bản thân, mà là đi thẳng đến trong uyển Hạ di nương.