Sáng sớm hôm sau, Triệu Nguyên Lễ cố ý qua dặn Triệu Văn Uyển trông chừng Vĩnh Bình thật tốt, sang nay Lục vương gia sẽ đến đón công chúa hồi cung, bản thân còn có nhiệm vụ tiếp đãi sứ thần, Triệu Nguyên Lễ đang không có ý tưởng dẫn sứ thần đi nơi nào tham quan, chợt nghe nàng nói hành cung núi Quỳnh cảnh sắc động lòng người, ôn tuyền ấm áp, vừa lúc nghỉ ngơi thư thái tinh thần, cũng đỡ vất vả đại ca đi khắp nơi.
Triệu Nguyên Lễ nghe vậy hiểu được là nàng lo lắng thân thể của mình, gật đầu tán thành, sau lặng lẽ liếc nhìn người còn đang ngủ, thở dài, trong mắt hiện lên ánh sáng nhu hòa.
Thời tiết tháng tư, mấy trận mưa xuân qua đi, thời tiết càng thêm đẹp, mây trắng trên trời, ngói đỏ, bậc thềm trắng ngọc, sau giờ ngọ vài tia nắng chiếu xuống, gió nhẹ thổi, đem ôn tuyền trong hành cung tràn đầy ấm áp.
Mặt bàn đá, một đôi chén trà bạch ngọc, nước trà màu sắc trong trẻo, khói trắng lượn lờ.
Cách bàn đá, vương tử Lam quốc Tần Tử Uyên quan sát tỉ mỉ người thanh niên tiếp đãi mình mấy ngày nay, phong thái, tướng mạo đều là nhất đẳng, thần thái nội liễm, như trăng sáng trên trời , thảo nào…Không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng Tần Tử Uyên từ từ cong lên, đáy mắt xẹt qua một tia nghiền ngẫm.
“ Đa tạ Nguyên Lễ huynh mang bản vương nhận thức phong cảnh đẹp như vậy, ở Đại Lương thăm thú, thật sự khiến bản cương thu hoạch rất nhiều.
Triệu Nguyên Lễ bưng chén trà, tâm tình có chút phức tạp, nhưng hắn trước hết là tiếp đãi sứ thần, lễ độ cười nói “Vương tử khách khí”. Kỳ thật cũng là đang âm thầm quan sát nam tử trước mặt, áo bào xanh đen thêu cây trúc, khoác bên ngoài áo lụa màu tím, đầu đội quan ngọc, dung mạo tuấn tú, quý khí khó che dấu. Người này, là Hoàng thượng hướng vào….
“Nữ tử Đại Lương khác hoàn toàn nữ tử ở Lam quốc.” Tần Tử Uyên khóe miệng chứa ý cười, cùng hắn nói hết câu “Như Vĩnh Bình công chúa, vừa có ôn nhu hiền thực của Đại Lương, lại đơn thuần hoạt bát, hai tính cách hỗn hợp, lại không chút nào xung đột, ngược lại khiến người khác yêu thích.”
Nhắc tới Vĩnh Bình, Triệu Nguyên Lễ tay nắm chén trà càng chặt, trước mắt cũng hiện lên một đôi mắt linh động, đúng vậy, nàng tốt hắn đương nhiên biết, tự nhiên xuất thần, câu nói kế tiếp liền không nghe rõ, chỉ có hai chữ “cầu hôn” đâm vào tim hắn, chợt đau nhói.
“Nguyên Lễ huynh, huynh không sao chứ?” Tần Tử Uyên ân cần nhìn về người đối diện sắc mặt có chút tái nhợt “Nếu là không thoải mái, không cần ngồi ở chỗ này bồi bản vương, có Phương tướng quân canh chừng, chỗ này rất an toàn.”
Triệu Nguyên Lễ im lặng trong phút chốc, lập tức đứng dậy xin lỗi nói “Đa tạ vương tử thông cảm, thần đi trước một bước.”
Dứt lời, vội vã rời đi, chỉ là sau khi lên xe Triệu Nguyên Lễ cũng không phải về Định Quốc Công phủ, ngược lại sai người đánh xe cấp tốc chạy hướng hoàng cung.
Tần Tử Uyên khóe miệng cong lên, ung dung thảnh thơi mà đứng dậy rời đi.
Bên cạnh ôn tuyền hơi nóng mịt mờ, Tần Tử Uyên mời Phương Tử Mặc cùng nhau ngâm ôn tuyền, người sau không lay chuyển được, liền cùng nhau vào trong nước. Đang ngâm, Phương Tử Mặc phát hiện có người tới gần, ánh mắt sắc bén quét tới, lại ngoài ý muốn phát hiện là Cố Cảnh Hành cùng Phong Vu Tu, người trước thần sắc luôn lạnh nhạt thờ ơ, người sau ngược lại vô cùng thân thiết, vãy tay với hai người trong ao, cười đến xán lạn.
“…” Phương Tử Mặc mí mắt không khỏi giật giật.
“Nguyên lại là Lục vương gia, không ngại cùng tắm chung.” Tần Tử Uyên từ trong ao đứng lên, khoác áo tắm, lên tiếng nói.
Sau đó Cố Cảnh Hành luôn luôn không thích cùng người quá mức gần gũi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Tử Mặc, tự mình cởi đai lưng, làm người đi theo Phong Vu Tu cũng cởi, hai người trước sau vào ao.
Đại khái là Cố Cảnh Hành mang theo khí lạnh nháy mắt khiến không khí có chút ngưng trệ, dưới tình huống không ai mở miệng, chỉ có quanh quẩn âm thanh róc rách của nước suối.
“…” Tần Tử Uyển không hiểu sao cảm thấy nước suối có chút mát mẻ.
Lại không biết Cố Cảnh Hành lúc này là vì hồn không ở, sáng sớm đi Định Quốc Công phủ bắt người, lại không nghĩ rằng, người nọ căn bản không ở, không chỉ Vĩnh Bình mà Triệu Văn Uyển cũng không thấy tung tích, sau khi nghe nói Triệu Nguyên Lễ mang theo Tần Tử Uyên đến ôn tuyền trong hành cung, không hiểu sao có loại dự cảm không tốt, sau đó vội vã đến đây. Chỉ là tìm khắp hành cung đều không tìm được bóng dáng hai người, liền không thể làm gì khác là coi chừng Tần Tử Uyên, ôm cây đợi thỏ.
Một góc trong hành cung, Triệu Văn Uyển bị người nào đó mong nhớ mà phải cố