Du Họa thoáng ngờ vực một chút, có điều Tần Nhĩ Na lại lập tức có phần luống cuống lui về đằng sau một bước, ánh mắt phức tạp.
Vốn là lo sợ không biết làm sao, đâu đó còn có cảm giác nhục nhã, nhưng sau đó ánh mắt lướt đến Giản Mặc Thư, cô ta thừ người ra trong phút chốc, lại nhìn về phía Du Họa thì ánh mắt bắt đầu trở nên nghiền ngẫm, cả người đã tự tin lên hẳn, đi theo người đàn ông mặc âu phục chậm rãi tiến lên, mang theo thái độ thù địch và khiêu khích.
"Hôm nay sao Mặc Thư lại rảnh đến đây? Cháu làm trong ngành này, vừa tiện nhìn giúp chú xem phòng trưng bày mỹ thuật này có chỗ nào cần cải tiến hay không."
Người đàn ông trung niên rất nhiệt tình, đi lên cầm tay Giản Mặc Thư một lúc khen ngợi, cười đến khóe mắt có vài đường nếp nhăn lộ ra.
"Chú Triệu nói đùa, cháu chỉ biết xem tranh, phòng trưng bày vẫn phải nhờ người chuyên nghiệp đến chứ."
"Mặc Thư khiêm tốn quá, à, vị này chính là...?" Người đàn ông trung niên để ý tới Du Họa đứng cạnh Giản Mặc Thư.
Giản Mặc Thư cười cười: "Bạn gái của cháu, Du Họa, cô ấy cũng học vẽ tranh sơn dầu, dẫn cô ấy đến xem."
"Bạn gái?" Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: "Lần trước gặp cháu vẫn còn chưa có, quen được bao lâu rồi?"
"Triệu tổng." Tần Nhĩ Na nói chuyện.
"Trời nóng bức, chi bằng chúng ta nên vào trong chậm rãi trò chuyện tiếp nhé."
"Đúng rồi, Mặc Thư, chúng ta đi vào nói chuyện."
Tay Triệu tổng khoác lên vai Tần Nhĩ Na: "Nhĩ Na, đây là thầy Giản Mặc Thư, tranh của cậu ấy rất nổi tiếng ở nước ngoài, có cơ hội em có thể giao lưu học tập cùng với thầy Giản nhiều hơn một chút."
Sau đó nhìn về phía Giản Mặc Thư giới thiệu: "Đây là Nhĩ Na, họa sĩ mới chú coi trọng, rất có tiềm lực."
"Chào cô." Giản Mặc Thư cẩn thận gật đầu.
"Chào ngài, thầy Giản, em học cùng lớp với Du Họa đó ạ, lại có thể gặp nhau ở chỗ này, nếu không ngại thì để em dẫn cô ấy đi xung quanh thăm quan một chút, thầy và Triệu tổng dễ bề tâm sự."
"Cám ơn, không cần."
Giản Mặc Thư nắm tay Du Họa: "Tôi nói chuyện với Triệu tổng cũng để cô ấy nghe một chút, ít nhiều có thể nói cùng được."
Du Họa nhéo bàn tay to của Giản Mặc Thư, cười mỉm lặng lẽ tới gần anh nhìn cô gái Tần Nhĩ Na hoàn mỹ.
Trân trọng tính mạng, rời xa con người thích diễn kịch.
Bởi vì phòng trưng bày mỹ thuật chưa chính thức mở cửa, bên trong gần như không có ai, nɠɵạı trừ nhóm người bọn họ, Du Họa cũng chỉ thấy nhân viên bảo vệ và một nhân viên vệ sinh ở cửa ra vào.
Tuy là bốn người cùng đi nhưng Triệu tổng vẫn luôn nói chuyện với Giản Mặc Thư, hai người thong thả đi trước nhất. Giản Mặc Thư cũng không thể phân sự chú ý ra quá nhiều cho Du Họa, chỉ có thể thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn cô, Du Họa cũng thuận lý thành chương* mà cùng Tần Nhĩ Na lọt lại đằng sau.
*Thuận lý thành chương: cứ vậy mà thành.
"Du Họa, cô đúng là có bản lĩnh câu dẫn người khác."
Hai tay cô ta ôm ngực, mắt cũng không nhìn người đã mở miệng.
"Chân đạp hai thuyền không sợ sóng lớn lật thuyền, nước tràn vào trong ư?"
Du Họa nhíu mày: "Cô có ý gì?"
"Tôi có ý gì? Cô thật đúng là can đảm." Tần Nhĩ Na cao giọng trong nháy mắt nhưng lại kiêng dè hai người đằng trước nên lại nhanh chóng hạ thấp âm lượng xuống: "Bên ngoài tìm bạn trai họa sĩ có tiền, trong trường lại có đàn anh phú nhị đại làm lốp xe dự phòng, vì trèo cành cao mà chuẩn bị cả hai biện pháp, đúng là khéo tính toán."
Đàn anh phú nhị đại?
Du Họa nghĩ đi nghĩ lại, đàn anh duy nhất cô liên hệ tương đối gần cũng chỉ có Ôn Lâm, nghe nói gia cảnh của anh quả thực là không tồi, có điều sao lại thành lốp xe dự phòng của cô rồi chứ?
"Cô đừng nhầm lẫn, thầy Mặc Thư mới là bạn trai tôi, tôi với đàn anh Ôn là quan hệ bạn bè."
"Tôi còn chưa nói là ai, cô đã tự thú nhận ra rồi? Quả là chột dạ rồi ư?"
Tần Nhĩ Na như thế nắm được điểm yếu của cô, vênh vang đắc ý: "Cô nói xem, nếu chuyện này của cô bị thầy Giản biết, sẽ có phản ứng gì?"
"Có giỏi thì cô nói đi, thầy Mặc Thư và đàn anh Ôn đã quen nhau từ trước, lời nói chọt một cái là rách của người như cô căn bản chẳng có kết quả gì cả."
Vẫn còn liều chết cãi cố!
Tần Nhĩ Na nhìn mặt Du Họa không có biểu cảm gì, cắn chặt môi.
Năm nhất Ôn Lâm làm trợ giảng môn chuyên ngành thì đặc biệt chú ý đến Du Họa, tuy là hai người họ có quan hệ gì cô ta không rõ nhưng gần đây Ôn Lâm không những xin nghỉ ốm giúp Du Họa, buổi trưa hôm nay hai người còn cười cười nói nói ăn cơm cùng nhau, cô ta không tin bọn họ không có gì giấu giếm!
Du Họa biết với tính cách của Tần Nhĩ Na chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đơn giản được, dù sao người đơn phương ghét cô ba năm liền, há có thể một vài câu thuyết phục được sao?
Có điều cô thật sự không sợ Tần Nhĩ Na bày trò gì với việc này, thầy Mặc Thư chắc chắn sẽ không tin. Cái chính là, nếu nói ở cùng người
Đau lưng không đi lại được vì thoát vị đĩa đệm, hãy thử cách này
làʍ t̠ìиɦ dai sức gấp 7 lần nhờ mẹo này. Đàn ông nên bỏ 1p để xem
Mồ hôi tay,mồ hôi chân - dành 3 phút đọc khô sạch đến già
khác có lẽ sẽ gây nghi ngờ một chút nhưng đàn anh Ôn, người này... điều kiện cao phú soái cũng bù không nổi cho khuôn mặt kia, mở miệng ra là lảm nhảm nguyện vọng muốn hành hung người khác của mình đây này:)))
Đột nhiên Du Họa rất chờ mong Ôn Lâm với Tần Nhĩ Na đối diện nói qua đáp lại với nhau, một người nói chuyện công kích trực tiếp nhanh chóng làm người ta tức chết không đền mạng, một người tự lập logic riêng hoàn toàn không tranh luận nổi, hai người này cùng nhau thi đấu, muốn quyết định thắng bại, đoán chừng phải đợi ba ngày ba đêm mất.
Nhưng cô cũng không phải người giỏi giang gì trong đó cả, vẫn là nên nhanh chóng chuồn đi thì an toàn hơn.
Ở đằng trước Triệu tổng vẫn còn đang khoe khoang sảnh trưng bày một trận, Du Hoa đã nhìn thấy bóng lưng ngập tràn bất đắc dĩ của Giản Mặc Thư rồi.
Cô đi đến giật nhẹ góc áo anh.
"Sao thế?"
"Thầy Mặc Thư, em đi vệ sinh."
Giản Mặc Thư nhận được cái nháy mắt của cô, đã hiểu được ý cô.
"Ừm, đi đi."
Tiếng hai người nói chuyện rất nhỏ, đến tận lúc Du Họa đi rồi, Triệu tổng mới ném ánh mắt đến hỏi thăm.
"Cô ấy đi vệ sinh." Giản Mặc Thư giải thích một câu, không cần nhiều lời nữa.
Thấy Du Họa rời đi, cuối cùng Triệu tổng lại tiếp tục mở máy hát*: "Mặc Thư, thì ra cháu thích người như vậy à? Thảo nào lần trước chú Triệu giới thiệu cho cháu, cháu không thích."
*Mở máy hát: ý chỉ người nói nhiều, hay chuyện.
"Không phải chú Triệu nói cháu nhưng điều kiện như cháu thì cô gái xinh đẹp nào mà không có, sao lại tìm người thanh tú như vậy, ít nhất cũng phải bằng nửa Nhĩ Na chứ? Cũng chỉ có cháu ngốc mới coi trọng cô ta."
"Triệu tổng, ngài cũng đừng nói vậy."
Tần Nhĩ Na rề rà đi lên: "Khả năng chuyên môn của Du Họa trong bọn em xếp hàng top đó, nhìn cũng xinh, tính cách tốt, rất được hoan nghênh trong đám nam sinh đó."
"Theo em được biết, còn có nam sinh theo đuổi Du Họa ba năm trời, trong nhà anh ta rất có tiền đó, gần đây em còn gặp bọn họ ăn cơm cùng nhau, có điều vẻ mặt của nam sinh đó không bình thường lắm, Du Họa nên từ chối anh ta mới đúng."
Triệu tổng như có gì suy nghĩ, cảm khái nói: "Thì ra bây giờ người trẻ tuổi đều không thích xinh đẹp ư?"
Giản Mặc Thư nhẫn nại lại chịu đựng, sắc mặt không kìm nổi mà bắt đầu đen.
"Có vài người dù có trang điểm đẹp đẽ thế nào cũng chẳng che giấu nổi sự xấu xí bên trong."
Giản Mặc Thư gõ khung tranh lồng kính ở gần anh, chậm rãi đọc nhãn chú thích được in ở phía dưới. Nội dung bức tranh là Viện thánh mẫu Paris, bên trong là một màn: phó giám mục đứng ở một nơi bí mật gần đó, sau lưng che giấu một con ác quỷ cực lớn, móng vuốt sắc bén chậm rãi vươn về phía cô gái Digan.
Nhìn vẻ mặt Triệu tổng không hiểu, Giản Mặc Thư lạnh nhạt liếc qua Tần Nhĩ Na im lặng: "Du Họa đi hơi lâu, cháu sợ cô ấy lạc đường, Triệu tổng cứ xem trước với Tần ŧıểυ thư, cháu đi tìm cô ấy."
"Mặc Thư này bị sao vậy?"
Tần Nhĩ Na nhìn bóng lưng Giản Mặc Thư nhỏ dần thở dài một hơi, tuy không biết anh tin hay không tin, nhưng có thể khiến Du Họa nếm chút phiền toái cũng tốt.
"Được rồi, Nhĩ Na, chúng ta tiếp tục." Triệu Tổng một tay ôm eo cô ta.
Tần Nhĩ Na dịu dàng ngoan ngoãn tựa trên cánh tay người đàn ông, sự không cam lòng che giấu ở dưới đáy lòng lại càng thêm mãnh liệt.
Cùng là vì tiền và danh dự... cô còn xinh đẹp hơn Du Họa, dựa vào cái gì Du Họa có thể tìm được kim chủ trẻ trung, tài năng xuất chúng như vậy, còn câu dẫn được một tên cao phú soái làm lốp xe dự phòng, cô lại chỉ có thể đi theo một ông già chứ?
Không cần trả một cái giá lớn như nhau mà cuối cùng vẫn đạt được đồ vật giống nhau, điều này làm sao có thể chứ!
***
Lời tác giả:
Nữ phụ sẽ không nhảy nhót được quá lâu, nội dung chính của truyện là ngọt văn! Nữ phụ chính là người chỉ nhìn thấy cái cô ta muốn thấy, sống ở bên trong suy nghĩ của mình. (Editor: Theo tui cô này chỉ là nữ phụ của phụ:)))
Ôn Lâm: Tại hạ nói lảm nhảm, ai dám battle với tôi!
Không có gì bất ngờ thì chương tiếp theo là thịt nhé!