"Phần tự xử của nam trong hướng dẫn em có đọc không?"
Du Họa ngẩng đầu lên nhìn chỗ chiếc quần âu kia đột ngột gồ lên một đống lớn thì vẻ mặt đỏ bừng dời tầm mắt đi: "Chỉ là lật thoáng qua một chút..."
Thật ra không chỉ lật qua, mà cô còn thật sự nghiêm túc đọc.
Bởi vì cô thật tò mò dáng vẻ thầy Mặc Thư đứng đắn dựa theo hướng dẫn để thủ dâm, ngay buổi tối nhận được sách cô đã trực tiếp mở đến phần phái nam tự xử trước rồi nhịn sự xấu hổ xuống mà cẩn thận đọc.
Nhưng mà làm sao cô cũng không nghĩ đến, cơ hội thực hành lý thuyết lại đến nhanh như vậy.
"Đủ rồi."
Giản Mặc Thư đưa tay đến trên dây lưng, "cạch" một cái cởi ra.
Áo sơ mi trắng, dây lưng, quần âu.
Dấu vết của giấc mơ suốt bảy năm liền lưu lại trong đầu cô vô cùng sâu sắc, Du Họa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, dường như lại nhớ đến dáng vẻ Giản Mặc Thư từng bước từng bước đi về phía cô rồi hung hăng đùa giỡn cô trong mơ...
"Họa Họa, nhìn tôi."
Giản Mặc Thư gọi lại thần trí của Du Họa, giọng điệu nghiêm khắc.
Anh gỡ quần sịp xuống một cái, thả cây gậy thịt đang âm ỉ tỏa nhiệt, ngang tàng ngay trước mắt cô.
Thật, thật lớn...
Tầm mắt bị vật to lớn kia chiếm cứ chặt chẽ, to hơn nhiều, màu sắc cũng nhạt hơn so với tấm ảnh nho nhỏ cô nhìn thấy trong sách, trong tài liệu.
"Chuẩn bị tốt rồi chứ?"
Du Họa không còn chút lý trí nào gật gật đầu.
Bàn tay bé nhỏ đặt trên đầu gối bị kéo đến đặt lên trên cây gậy thịt nóng rực.
Cây gậy được bao quanh bởi nét mềm mại khác trước kia, kích động nhảy lên trong lòng bàn tay Du Họa.
"Nó! Nó...động." Tay của Du Họa bị Giản Mặc Thư nắm chặt mới không buông cây gậy kia ra.
Hơi thở Giản Mặc Thư thô nặng, thở hổn hển, nhẫn nhịn lâu như vậy rốt cuộc mới có thể khiến cô vuốt giúp anh một lúc, cũng không thể dọa người ta chạy mất.
Anh nhẹ nhàng đẩy hông, giải tỏa bớt sự sưng to trong bàn tay non nớt của cô: "Đừng sợ, là mạch đập thôi."
Mất đi thị giác thì những giác quan khác của Du Họa cũng trở nên nhạy cảm hơn nhiều.
Bên tai cảm nhận được tiếng thở dốc trầm trầm, trong không khí có mùi tanh nhàn nhạt tràn ra, cùng với hổ khẩu* không ngừng bị đẩy thật mạnh vào, cảm nhận được rõ ràng mỗi chớp mắt quy đầu xuyên qua bị vướng lại.
Chẳng qua, nước ở nơi đó của cô chẳng phải cũng đã bắn lên trên người thầy Mặc Thư rất nhiều lần rồi sao? Tính chất chắc là cũng không khác nhau lắm đi! Cho nên, không cần phải quá để ý...