Làm như có giác quan thứ 6, Du Họa cúi đầu thì lập tức đụng phải ánh mắt cực kỳ mang tính xâm lược của người đàn ông.
Du Hoạ như thể bị điện giật, vội vàng dời khỏi tầm mắt sắc bén của anh, sau đó mới nhận ra mình vừa rồi suy nghĩ cái gì.
Cô vừa…
Không ngờ…. Suýt chút nữa cô thật sự đã tự cống nạp “vật phẩm” cho anh!!
Trời ạ, cô làm sao có thể da^ʍ đãиɠ như vậy chứ?
Suy nghĩ dường như tương thông với từng bộ phận cơ thể, khi Du Hoạ đang tự sỉ vả ý nghĩ da^ʍ đãиɠ của bản thân, một dòng chất lỏng trong suốt từ nơi vực sâu nho nhỏ nào đó trong cơ thể từ từ chảy ra, thấm qua qυầи ɭóŧ, làm ướt cả mặt ghế sofa.
Màu ghế sofa là màu vàng nghệ nhạt, một khi dính nước bị ướt sẽ hiện dấu vết rõ ràng. Nhất định, nhất định không thể để anh ấy phát hiện…
Lúc này người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mảnh vải nhỏ còn sót lại giữa hai chân cô, biểu tình hơi không vui.
Cô người mẫu nhỏ này tuy rằng gầy, nhưng tỉ lệ cơ thể thật tốt, đường cong eo bụng lả lướt, làn da vừa trắng vừa sáng bóng, đôi chân thanh mảnh thật đẹp và cân xứng.
Không cần nghĩ cũng biết, nơi bí cảnh đào nguyên của cô ấy nhất định xinh đẹp đến mức làm người ta phát cuồng.
Chỉ là … cái miếng vải nhỏ dư là sao?
“Còn có?” Anh chỉ vào qυầи ɭóŧ Du Họa.
“Không… không… được …đâu ạ!”
Nếu bây giờ ở trước mặt anh ấy mà cởi ra, nhất định sẽ bị anh ấy phát hiện qυầи ɭóŧ bị ướt một mảng lớn.
“Hửm?” Người đàn ông nhướng mày.
Du Họa nháy mắt liền không có khí thế, vô cùng đáng thương mà nhìn anh: “Anh.., có thể xoay người sang hướng khác không ạ?”
“Tôi chỉ cho em ba giây, ba, hai…”
Du Họa nhìn người đàn ông nghe lời mà quay đầu, vội vàng cởi qυầи ɭóŧ ra, cô vốn nghĩ sẽ dùng nó để lau qua phía dưới cùng với vệt nước trên sô pha, nhưng người đàn ông đếm số quá nhanh, cô chỉ mới vừa cởi ra thì anh ta đã đếm đến số rồi quay đầu lại về phía cô, cho nên cô chỉ kịp giấu qυầи ɭóŧ ở phía sau.
“Đóa hoa ướt át” trực tiếp tiếp xúc với mặt ghế sofa màu vàng nghệ nhạt, nhìn giống như là có ai cầm con dấu đóng xuống, kết quả bề mặt sofa lập tức in rõ ràng hình dáng của “đóa hoa”.