Lam Điền huyện, sư gia huyện nha Hà Nhất Vấn nhảy dựng lên.
Thời gian trì hoàn đã lâu, Huyện thái gia cuối cùng cũng đến nhậm chức, vốn định thông minh một tí, dẫn theo mọi người cùng nhau cung nghênh đại giá, để cho tân Huyện thái gia được vui, bây giờ đầu mục A Thắng đến thông báo, nói Huyện thái gia đã đến huyện nha, hắn nhịn không được chán nản, mắng to.
“ Không phải ta đã bảo ngươi nhất định phải phái người canh giữ đợi ở ngoài thành sao? Cớ sao người đến huyện nha mới biết được? Thế này thật là thất lễ.”
“Tôi có nha!” A Thắng vừa đi vừa kêu oan, “Chờ một chút ngài xem thì biết.”
Đến huyện nha, trông thấy xe ngựa vừa cũ, lại vừa nhỏ, vừa nhìn đã hiểu, khó trách bọn A Thắng sơ suất, ai cũng không thể tưởng tượng được ngồi trong cái xe ngựa nhỏ đơn giản này đường đường là thất phẩm Huyện lệnh, ai, xem ra đến đây là một Huyện thái gia nghèo kiết xác, sau này đừng nghĩ moi được cái gì béo bở.
Tiến vào công đường, chỉ thấy người hầu, trực ban, bọn nha dịch không thiếu tên nào đang vây quanh chúc mừng một người trẻ tuổi, mỗi người mặt mày hớn hở lĩnh bạc thưởng, vui vẻ hoan nghênh quan mới tới nhậm chức.
“Tại hạ là sư gia Hà Nhất Vấn, xin thỉnh an đại nhân , không biết đại nhân giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ lỗi.” Hà Nhất Vấn lạy dài hành lễ, A Thắng cũng làm theo.
A Thắng tò mò đánh giá người chưa tới đã nghe đồn tân Huyện lệnh Giang Thanh Mặc này, vừa nhìn, cái miệng vốn đã lớn nay càng há ra to hơn cả cửa thành.
Thiếu niên chậm rãi xoay người lại, mái tóc đen tuyền búi đơn giản, thật dài nhẹ nhàng rủ xuống vai, tư thái cực kỳ ưu nhã, độ mười bảy, tám tuổi gương mặt tuấn tú thanh khiết như ngọc, đôi mắt đen trong vắt chói lọi như sao, tuy áo bào màu xanh trên người có hơi cũ nhưng cũng không tổn hại tới cử chỉ nhẹ nhàng phong độ của hắn.
Từ lúc trước đã có tin tức từ kinh truyền đến, nghe nói người lần này phái tới Lam Điền huyện làm Huyện thái gia, Giang Thanh Mặc chẳng những giỏi văn chương, nɠɵạı hình lại tuấn tú, rất được cấp trên ưu ái,được coi là mỹ thiếu niên xinh đẹp như gió xuân.
Hà Nhất Vấn coi như là người từng trải sự đời, ngay cả hắn cũng không nhịn được muốn tán thưởng một tiếng: lời đồn quả nhiên không sai.
“Một chút lễ gặp mặt, sau này xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn.” Giang Thanh Mặc khẽ khom người, đưa bao lì xì thưởng cho hai người tới sau.
Hà Nhất Vấn ở trong tay áo vụng trộm ước lượng sức nặng của ngân lượng , quả nhiên ít ỏi, bất quá cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là tuổi còn nhỏ mà biết đút lót trên dưới, không tệ, không tệ, là đứ trẻ biết lý lẽ, hắn thích.
Sư gia yên tâm một chút, đôi mắt hí dạo qua một vòng trong công đường, trước mắt nɠɵạı trừ Huyện lệnh, chỉ có một đồng tử ước chừng mười lăm tuổi cùng một trung niên phu nhân.
Giang Thanh Mặc hiểu ý cười, cao giọng nói: “Sơ xuất sĩ đồ, cái muốn học còn rất nhiều, mời sư gia tiếp tục lưu lại làm việc, hết thảy người trong huyện nha ta giữ lại toàn bộ, xin mọi người đừng lo lắng.”
“Đa tạ đại nhân, ŧıểυ nhân nguyện cúc cung tận tụy, chết không từ nan.” Hai mắt Hà Nhất Vấn cười híp lại thành một đường thẳng tắp, hắn chính là đang lo lắng Huyện thái gia mang theo nhân mã của mình đến nhậm chức, đến lúc đó ”tiền” sư gia là hắn chỉ sợ cơ hội kiếm miếng cơm ăn cũng bị mất, cuối cùng cũng yên tâm rồi.
“Đừng chết, sư gia chết, tại hạ sẽ rất đau đầu đấy.” Giang Thanh Mặc cười nhạt trả lời, trong lòng len lén thở phào nhẹ nhõm, may mà huyện nha không có nhân vật nào khó chơi.
Sư gia cùng bộ đầu lễ phép vấn an Giang lão phu nhân, ŧıểυ thư đồng Mễ Bối cũng cung kính bái kiến hai bên văn võ huyện nha đàng hoàng.
Hà Nhất Vấn tự tiện nhìn mặt thưa chuyện, thấy Giang lão phu nhânvẻ mặt mỏi mệt, lập tức phân phó vài nha dịch hỗ trợ vận chuyển hành lý, đuổi những người khác trở lại cương vị công tác.
Giang Thanh Mặc hiếu thuận nâng mẫu thân, đoàn người dưới sự dẫn dắt của sư gia tiến vào nội nha( nội nha là nhà trong, nơi ở của quan và gia quyến), sư gia vừa đi vừa giới thiệu tình hình huyện nha.
“Bên này là ŧıểυ Hoa sảnh, tiền nhiệm Huyện thái gia lấy tên phong nhã, gọi là『 Yêu Nguyệt thảo đường 』.”
Giang Thanh Mặc cùng Mễ Bối đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được phì cười, mái nhà lủng một lỗ lớn, đương nhiên có thể nâng chén mời Minh Nguyệt; ngói chồng chất đầy cỏ dại, quả nhiên là xứng với chữ thảo đường.
Kỳ thật Lam Điền huyện nha này nɠɵạı trừ công đường phía trước còn duy trì được không tệ, vào trong, không khó phát hiện khắp nơi đầy dấu vết thiếu tu sửa lâu năm , Hà Nhất Vấn thuận miệng nói ra vài chỗ nghiêm trọng cần tu sửa.
“Ngày mai nô tài sẽ tìm công nhân đến chỉnh đốn.”
Uông mẫu biểu cảm lúng túng, từ Tứ Xuyên đến Lam Điền trên đường đi tốn không ít tiền, lại mới đút lót, ngân lượng còn thừa trong túi tiền không nhiều lắm, cũng còn chưa lấy được bổng lộc, nào có tiền sửa chữa phòng ở?
“Không vội, như vậy cũng có phong vị, chờ thêm một hồi hẵng nói sau.” Giang Thanh Mặc cười đi qua.
Từ xe ngựa nhỏ giản tiện đến hành lý đơn giản cho thấy tân nhiệm Huyện thái gia cũng không dư dả, bất quá xem như giúp đỡ cấp trên, Hà Nhất Vấn quyết định giúp đỡ hắn một chút, tiến đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói chuyện.
“Hai ngày nữa nô tài tìm một ŧıểυ nha đầu tới hầu hạ lão phu nhân, đại nhân không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, ta cam đoan tìm một đứa vừa nhu thuận lại rẻ. Phòng ở có thể chậm rãi tu sửa, chính là trong huyện nha không có nha đầu quét dọn, nấu cơm, chẳng những không thuận tiện, cũng rất mất thể diện, truyền đi không dễ nghe.”
“Toàn bộ xin trông cậy vào sư gia .”
Giang Thanh Mặc ngại ngùng cười cười. Ai nói làm quan cam đoan phát tài? ! Còn chưa thấy bổng lộc đã muốn tan hết gia tài, những ngày tiếp theo chỉ có thể gặm bánh bao rồi.
Sau khi an trí tốt cho mẫu thân, Giang Thanh Mặc theo sư gia đến thư phòng phía sau nhà chính, chỉ thấy trên bàn, trên kệ chất đầy công văn chưa xử lý.
“Nhiều như thế? !”
” Trước khi tiền nhiệm Huyện thái gia cáo lão hồi hương đã không quản lý sự vụ rồi, hơn nữa đại nhân ngài lại tới muộn, lẽ ra còn nhiều hơn.”
Mặc dầu tân Huyện lệnh là minh khoa tiến sĩ, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm quá non, lúc này hắn cần phải có một sư gia phụ tá kinh nghiệm phong phú như mình mới được. Hà Nhất Vấn đột nhiên tìm được giá trị tồn tại trọng đại của mình, trong nội tâm lập tức nhiệt huyết sôi trào.
“Đại nhân vừa mới đến, để ŧıểυ nhân giúp ngài cùng chỉnh lý lại a.”
”Giang huynh ——”
Một tiếng kêu sang sảng từ đình viện truyền đến, Giang Thanh Mặc ngẩng đầu nhìn lại.
Người nọ tới thật nhanh, “Bá” một tiếng liền đi tới cửa sổ phía trước thư phòng, nhanh nhẹn phóng qua bệ cửa sổ nhảy vào thư phòng, ôm lấy đầu vai Giang Thanh Mặc, thần sắc vui sướиɠ như là xa quê gặp bạn cũ.
“Giang huynh, huynh đã đến rồi, cuối cùng huynh cũng đến đây, ta đợi lâu muốn chết.”
“Huynh. . . . . . Chờ ta? !”
Hai mắt Giang Thanh Mặc mở to, nghi hoặc nhìn người trước mắt, tuổi không sai biệt lắm khoảng mười chín, dưới hai hàng lông mày là đôi phượng nhãn trong suốt long lanh có thần, dưới sống mũi thẳng tắp là hai phiến bạc môi ôn nhuận đang mỉm cười, bả vai rộng lớn vận trường bào đỏ có hoa văn nhàn nhạt, thoạt nhìn anh tuấn đẹp trai, trên đai lưng mang theo đoản kiếm chuôi vàng cùng bao dệt vàng, vừa nhìn đã biết xuất thân không tầm thường.
Người này là ai vậy? Hẳn nhận biết ta sao? Giang Thanh Mặc cố gắng suy nghĩ, nhất thời quên mất cái tay đang khoác lên trên vai mình. Đôi mắt sư gia sáng lên, hai mỹ nam tử sóng vai mà đứng trước mắt, một người văn tú, một kẻ oai hùng, lập tức làm cho huyện nha đơn sơ bỗng nhiên sáng chói, vốn cho rằng tân quan chỉ là một thư sinh đọc sách thanh bần, không nghĩ tới hắn và Mộ Thiên Tú lại có giao tình như thế, vậy là ổn thỏa rồi . Hà Nhất Vấn vui mừng khôn xiết.
“Thì ra Thị Lang đại nhân đã sớm quen biết đại nhân nhà chúng ta, vậy thì thật là tốt quá.”
“Thị Lang đại nhân là gọi cho xuôi tai, ta chỉ là kẻ hữu danh vô thật, một võ quan chuyện gì cũng không trông nom, vẫn là không so được với Giang huynh là thất phẩm Huyện lệnh thực quyền.” Mộ Thiên Tú không đồng ý mà cười khẽ.
“Ngài quá khách khí rồi, ngài chính là thân đệ đệ của Tuyên thành Quận Vương, quan tứ phẩm Thị Lang đại nhân, đại nhân nhà chúng tôi có ngài giúp đỡ, cuộc sống sau này có thể yên tâm rồi a.”
Cái gọi là Quận Vương chỉ kém một chút so với tước vị nhất đẳng là thân vương, có thể nói là vinh dự cao nhất cho đại thần khác họ, người này địa vị cao như thế? ! Giang Thanh Mặc âm thầm cả kinh, đôi mắt đen tròn trừng lên càng tròn càng lớn. Mộ Thiên Tú hơi nhíu mày kiếm, buồn bực nhìn Giang Thanh Mặc.
ŧıểυ tử này phản ứng như vậy là sao? Vẻ mặt không quen biết, từ lúc gặp mặt đến bây giờ chưa nói tiếng nào, thật sự là quá kì quái.
“Di? Giang huynh, sao hình như huynh teo lại rồi?” Mộ Thiên Tú vén ống tay áo của hắn, bắt chặt lấy cánh tay mảnh khảnh, “Ông trời của ta ơi, gầy chỉ còn da bọc xương.”
“Nói chuyện bằng lời, tại sao động tay động chân? Cái tên lỗ mãng này” Giang Thanh Mặc tức giận rút tay về, đẩy cái tên không có việc gì cũng bám sát lấy người ta ra, giận sao mình phản ứng chậm như thế, vừa kéo ống tay áo vừa nhíu mày trách móc.
Ha, cuối cùng cũng có phản ứng rồi! Khóe miệng Mộ Thiên Tú hiện ra một nụ cười tinh quái.
Ở bên trong nha môn loay hoay một hồi, ŧıểυ thư đồng Mễ Bối tranh thủ bưng trà tới, vừa tiến thư phòng, hắn liền như gặp quỷ kêu lên thảm thiết.
“Thị Lang đại nhân? ! Ngài, ngài, ngài sao lại ở chỗ này? !”
“ŧıểυ Mễ, thiếu gia nhà ngươi giả ngu, ngươi mau giúp hắn tỉnh táo lại.”
Không cần đến mời, Mộ Thiên Tú tự nhiên cầm lấy khay trà trên tay ŧıểυ thư đồng, ngồi xuống ghế bên dưới cửa sổ, ung dung thưởng trà .
Mễ Bối vội vàng chụp Giang Thanh Mặc kéo đến góc rất xa, dùng khay che mặt, thấp giọng nói chuyện.
“Nguy rồi, nguy rồi, hắn là tìm đến điều tra. Rốt cuộc cậu nhà làm sao mà kết bạn với hắn nô tài cũng không rõ lắm, tóm lại, tại bữa tiệc thi đậu tiến sĩ hắn và thiếu gia rất ăn ý với nhau, mãi cho đến trước khi chúng ta rời đi kinh thành, hắn không có việc gì làm sẽ tìm chúng ta náo loạn, thiếu gia cũng hết cách với hắn.”Oa oa mới tới chưa được nửa ngày, hết kề vai sát cánh, lại còn sờ tay. Giang Thanh Mặc càng nghĩ càng cảm thấy thiệt thòi, hai má tức giận đến phình lên.
“ŧıểυ. . . . . . thiếu gia, hiện tại nên làm sao đây?” Mễ Bối lo lắng hỏi.
“Chớ khẩn trương, ta biết cần phải làm sao rồi.” Giang Thanh Mặc vỗ vỗ vai căng cứng của ŧıểυ thư đồng, xoay người đi đến trước mặt Mộ Thiên Tú, không mảy may che dấu sự không hài lòng trong giọng nói, “Thị Lang đại nhân đặc biệt từ kinh thành đi tới loại địa phương nhỏ này, không biết có gì chỉ giáo?”
Hà Nhất Vấn hơi sửng sốt. Bọn họ rốt cuộc là quen, hay là không quen? !“Đại nhân không biết sao? Thị Lang đại nhân sẽ ở biệt thự bên cạnh Lam Xuyên, có việc mới quay về kinh.”
“Huynh ở đây? !” Có nghĩa sau này bất cứ lúc nào cũng có thể chạm mặt cái tên lỗ mãng này? Thật là đáng sợ! Giang Thanh Mặc cùng Mễ Bối nhìn nhau, trực giác đại sự không ổn.
Sở dĩ trước đó không nói, chính là muốn nhìn cái vẻ mặt thú vị này, Mộ Thiên Tú vui vẻ cười to.
“Lam Điền thật sự là địa phương tốt, không xa kinh thành, cũng gần núi sông tươi đẹp, dân chúng chất phác, ta mới nhờ cậy bằng hữu đưa Giang huynh tới trám vào cái chỗ tốt này.”
“Huynh. . . . . .huynh nhờ bằng hữu điều ta đến đây?”
“Không cần cám ơn ta, sau này chúng ta chính là hàng xóm tốt rồi, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Nhìn bộ dạng hắn tự đắc, thần sắc ra vẻ thông minh, Giang Thanh Mặc không khỏi trợn tròn mắt.
Phẩm vị cao, không có ai quản lý; chỗ dựa vững chắc, đụng không nổi, vừa mới đến đã làm loạn, ai muốn loại hàng xóm này a? !
Giang Thanh Mặc chỉa chỉa đống hồ sơ chồng chất như núi, “Không ổn, ta còn có công việc rất bề bộn,mời Thị Lang đại nhân trở về đi, không tiễn.”
Mộ Thiên Tú lách nhẹ một cái, nhảy đến trước mặt Giang Thanh Mực, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, tỉ mỉ đánh giá, đột nhiên, vươn hai tay nắm hai gò má của hắn, kéo mạnh ra ngoài.
“Đau quá! Ngươi làm cái gì vậy?” Giang Thanh Mặc vừa sợ vừa thẹn gạt tay hắn, thở phì phì trừng mắt cái tên xấu xa luôn động tay động chân này.
“Ta còn tưởng rằng trên đời thực sự có Thuật Dịch Dung tinh xảo như thế, hóa ra là thật sự.” Mộ Thiên Tú sờ cằm tìm tòi suy nghĩ, chung quy cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng qua kiểm tra thì đúng là Giang Thanh Mặc, nɠɵạı trừ gầy đi một chút, phản ứng quái môt chút, thật sự nhìn không ra chỗ nào không giống.
Chẳng lẽ bị nhìn ra rồi? Giang Thanh Mặc sợ tới mức trên người mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy cả ra (nguyên văn: mồ hôi lạnh mồ hôi nóng), cố giả bộ trấn tĩnh nói: “Đương, đương nhiên là thật.”
Mễ Bối bối rối nhảy đến trước mặt Mộ Thiên Tú, “Thị Lang đại nhân gặp qua thiếu gia nhà ta nhiều lần như vậy, sao có khả năng gạt được ngài! Ngài xem, ta cũng là thật , bằng không ngài cũng kéo thử xem.” Hắn dùng lực kéo da mặt mình, kéo miệng rộng đến tận mang tai.
“Chính là như vậy mới cảm thấy kì quái.” Mộ Thiên Tú đẩy ŧıểυ thư đồng mặt sắp biến thành quỷ ra, cực kỳ chăm chú nhìn mày, mắt, môi, mũi của Giang Thanh Mặc như muốn tìm ra chỗ không đúng.
Giang Thanh Mặc bị nhìn tới mặt đỏ tai hồng, toàn thân không được tự nhiên, cuối cùng nhịn không được mắng, “Này, huynh nhìn đã đủ chưa? !”
Mộ Thiên Tú bị chửi trái lại rất vui vẻ, mày kiếm giãn ra, cười sang sảng nói: “Ta ở biệt thự gần hai năm, chưa có cơ hội nhìn thấy kỳ cảnh trong truyền thuyết 『 Mặt trời Lam Điền tỏa nắng ấm trong màn khói bay』, hôm nay ngược lại may mắn nhìn thấy tuyệt cảnh 『 Lam Điền Huyện lệnh đầu đầy khói bay bay』 .”
Lúc này Giang Thanh Mặc thật sự tức đến đầu bốc hơi nước rồi, không nể mặt, không khách khí chỉ ra ngoài cửa, “Sư gia, làm phiền giúp ta tiễn khách ——”
“Đại nhân, như vậy không được tốt. . . . . .” Hà Nhất Vấn khó xử ráng nặn ra một nụ cười. Dù sao đi nữa đối phương cũng là đại quan tứ phẩm, làm sao có thể thực sự đuổi hắn đi.
“Còn nhiều thời gian, hôm nay trước hết chơi đến đây là được rồi, ta đi.” Mộ Thiên Tú chắp tay sau lưng, tâm tình khoái trá mà thong thả đi ra.
Hà Nhất Vấn cúi đầu ủ rũ tiễn khách. Ai, mới vừa hi vọng thật tốt đẹp, Thị Lang đại nhân rõ ràng chính là đến thăm trêu cợt Huyện thái gia, người trẻ tuổi thật thiếu kiên nhẫn, ngày đầu tiên nhậm chức đã đắc tội chỗ dựa lớn nhất trong khu vực là Quận Vương phủ Thị Lang, sau này có chuyện gì muốn bưng bít cũng khó a.
Cuối cùng cũng tống nhân vật gây đau đầu đi rồi, Mễ Bối nhũn chân rơi xuống ghế, “Sau này cách hắn xa một chút.”
“Cái này không cần ngươi nói, ta cũng biết .” Giang Thanh Mặc dư khí chưa tan trừng mắt theo hướng tên kia rời đi, nhớ tới chuyện hậu đường, quan tâm hỏi: “Mẫu thân ta đâu? Nghỉ ngơi rồi sao?”
“Đồ đạc còn chưa sắp xếp cho xong, lão phu nhân còn chưa có nghỉ ngơi.” Mễ Bối bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Giang Thanh Mặc cùng Mễ Bối cùng tiến vào nội đường, quả nhiên, Uông mẫu còn đang bận bịu thu xếp đồ đạc.
“Nương, đồ đạc cứ để đó, chờ một chút con lại thu dọn, người nghỉ ngơi trước đi.”
Giang Thanh Mặc kéo mẫu thân ngồi xuống. Quãng đường từ Tứ Xuyên đến Lam Điền tàu xe thực cực nhọc, mẫu thân đã sớm mệt muốn chết rồi, thật sự không nỡ để bà lại vất vả thêm.
“Sao có để thể cho Huyện thái gia làm những việc vặt này, để nương làm là được rồi.”
“Nương, con cũng không phải thật sự ——” nghe vậy, yết hầu Giang Thanh Mặc căng thẳng.
“Nương biết , nhưng khi nhìn con ăn mặc như vậy quả thực giống Thanh nhi như đúc, nương cảm thấy như hắn còn đang. . . . . .” Giang mẫu bi thương chăm chú nhìn khuôn mặt kia.
“Con và đệ đệ vốn là song thai, đương nhiên lớn lên giống nhau như đúc.”
Giang Thanh Mặc, không, Giang Yên Hồng, nàng biết mẫu thân là xuyên qua mặt nàng nhìn thấy đệ đệ song thai Giang Thanh Mặc lớn lên giống nàng như đúc.
“Nói cũng đúng, nương đúng là già nên hồ đồ rồi.” Uông mẫu cười lắc đầu, cười đến có chút đau khổ bất đắc dĩ.
Trượng phu vốn là tú tài, đã qua đời từ rất sớm, nàng là một quả phụ vất vả nuôi dưỡng một đôi song thai nam nữ, đem hết thảy hi vọng ký thác vào trên người nhi tử.
Nhi tử quả nhiên trở thành nhân tài đi từ thi hương đến thi đình, tuổi còn trẻ đã đỗ minh khoa tiến sĩ, nàng làm mẫu thân không biết có bao nhiêu cao hứng, cùng kiêu ngạo.
Mắt thấy sắp khổ tận cam lai, sao biết được nhi tử trên đường hồi hương tế tổ lại nhiễm chướng khí, bệnh đến không dậy nổi. Nhi tử chết quả phụ không còn ai có thể trông cậy, nàng làm sao sống đây? Dù sao đi nữa nàng cũng không thể, không muốn tiếp nhận cái sự thực tàn khốc này.
“Nương?” Giang Yên Hồng khẩn trương lay nhẹ mẫu thân đang nhìn nàng đến ngẩn người.
Đệ đệ rời khỏi nhân gian, mẫu thân gần như sụp đổ, nàng sợ đến mức không biết làm thế nào cho phải, đột nhiên, mẫu thân muốn nàng nữ giả nam trang, thế thân đệ đệ đi nhậm chức, lúc đầu nàng không dám đáp ứng loại chuyện khi quân này, nhưng không chịu nổi mẫu thân đau khổ cầu khẩn, nàng đành gật đầu đáp ứng.
Dù sao gương mặt nàng cùng đệ đệ giống như đúc, ai cũng không phân biệt được, cứ theo ý mẫu thân, giúp đệ đệ làm Huyện lệnh vài năm, làm cho tên Giang Thanh Mặc tại sử sách lưu lại một cái thanh danh tốt, chờ ít lâu nữa,tâm tình mẫu thân bình phục, cũng kiếm được ít bổng lộc, nàng sẽ từ quan hồi hương, mua vài mẫu ruộng tốt, an dưỡng tuổi già cùng mẫu thân.
Uông mẫu phục hồi tinh thần, xoa xoa chỗ đau bên tóc mai lắc đầu, “Nương không sao, chỉ hơi mệt.”
“Phu nhân, để nô tài dìu phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi.”
Mễ Bối đỡ lấy Giang mẫu đi ra ngoài, ra đến gian phòng, hắn quay đầu lại nhìn ŧıểυ thư đang mặc quần áo của thiếu gia một cái.
Nói thật, hắn thực bội phục trái tim hiếu thuận cùng dũng khí của ŧıểυ thư, nhưng trong nội tâm không khỏi kêu oanvì nàng.
ŧıểυ thư vừa đẹp người vừa đẹp nết, hàng xóm láng giềng người người khen ngợi, có người đến nhà cầu hôn, lão phu nhân liền khước từ bảo chờ thiếu gia kim bảng đề danh rồi nói sau, như thế cứ kéo dài tới năm mười bảy, mười tám, lần này lão phu nhân càng quá mức, cưỡng ép ŧıểυ thư nữ giả nam trang đảm đương chức tri huyện, cho dù có thể bình an giả mạo vài năm, chờ thời điểm về quê ŧıểυ thư cũng không biết mấy tuổi rồi, chỉ sợ cũng tìm không thấy gia đình nền nếp mà gả cho.
Còn xuất hiện cái tên dây dưa không rõ Mộ Thiên Tú, Mễ Bối đau đầu, khẩn cầu trời cao phù hộ, ngàn vạn lần đừng gặp phải chuyện không may.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Nha đầu vừa mới đến, là ŧıểυ nha đầu mới mười bốn tuổi ở nông thôn, tên gọi A Liễu.
Sau khi bái kiến Huyện thái gia, lão phu nhân, Mễ Bối mang theo A Liễu đến phòng bếp phía sau, chỉ bảo nàng thói quen cùng quy củ trong nhà.
“ŧıểυ Mễ, đón lấy”
Nghe thấy tiếng gọi, Mễ Bối vội vàng xoay người lại, chỉ thấy một cái bao bố lớn bay tới, hắn vội vàng tiếp được, quay đầu lại nhìn, Mộ Thiên Tú cười cười đứng bên cạnh cửa phòng bếp, thần kinh toàn thân hắn không tự chủ được căng cứng.
“Thị Lang đại nhân, đây là cái gì?”
” Sâm dã sơn ở quan nɠɵạı, lộc nhung gì đó, nghe nói những thứ này rất bổ dưỡng , lấy cho đại nhân nhà các ngươi ăn đi.”
Những vật này cũng không phải là gia đình thường có thể ăn chính là bảo bối nha, trên đời này nào có người cầm thuốc bổ xa hoa quý giá như thế cho kẻ thù bổ trung ích khí, Mễ Bối đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Ngài. . . . . . sẽ. . . . . . sẽ không phải. . . . . . định. . . . . . định độc chết ŧıểυ. . . . . . thiếu gia nhà ta chứ?”
Hắn sửng sốt một chút, lập tức cất tiếng cười to, “Buồn cười, thật là buồn cười, phản ứng chủ tớ nhà các ngươi sao đều buồn cười như vậy.”
Mặt Mễ Bối đỏ lên, “Bằng không sao ngài lại có lòng tốt như thế?”
“Đúng rồi! Sao ta lại tốt như thế được?” Hắn đi qua, cười nhẹ gõ lên đầu ŧıểυ thư đồng một cái, “Còn không phải bởi vì đại nhân nhà các ngươi thật sự gầy đến kỳ cục, nếu khi hắn đấu với ta chống đỡ không nổi ngã xuống đất, như vậy rất khó chơi đùa a.”
Chơi? ! Mễ Bối thực không hiểu nổi hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
“Đúng rồi, thời điểm các ngươi về quê tế tổ, có phát sinh ra chuyện gì sao? Ta thực sự cảm thấy hắn trở nên là lạ
Mễ Bối hít vào một hơi. Người này trực giác thật là nhạy cảm, giống nhau như đúc cũng nhìn ra được có chỗ không giống, thật lợi hại! Bất quá bây giờ không phải lúc bội phục kẻ địch, vội vàng đưa ra lời kịch mà một nhà ba người đã sớm nghĩ tốt.
“Không có việc gì, chỉ là thiếu gia bệnh nặng một hồi, cho nên muộn như thế mới đến nhậm chức.”
Hắn trầm ngâm một chút, nghe nói người bệnh nặng một hồi sau khi khỏi sẽ có chút ít thay đổi, cái này khó trách.“Vậy hẳn là càng cần phải hảo hảo bồi bổ thân thể, đồ đạc giao cho ngươi rồi, còn lại tự ngươi lo liệu nhé.”
“Không được, ta không thể tùy tiện nhận đồ của ngài.”
Mễ Bối mang bao vải nhét trở về, khuỷu tay Mộ Thiên Tú vừa nhấc, nâng bao vải lên, bao vải đằng không bay lên, trên không trung vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, chuẩn xác rơi vào trên bàn phòng bếp. A Liễu vẻ mặt khờ dại vỗ tay khen hay, Mộ Thiên Tú khẽ khom người, rồi mới tiêu sái xoay người, thảnh thơi hướng về tiền sảnh.
A Liễu tò mò mở bao vải ra, bên trong tất cả đều là đồ vật kỳ quái chưa bao giờ thấy qua.
“ŧıểυ Mễ ca, đây là cái gì?”
“Đúng là không hiểu việc đời, đây là dã sơn sâm, rất mắc, rất mắc, rất đắt tiền, xa hoa.”
“ŧıểυ Mễ ca, huynh thật giỏi, cái gì cũng biết.” A Liễu cầm lấy hai cây nhân sâm cứng gõ vào nhau, “Bất quá, nhân sâm này cứng như rễ cây, làm sao ăn a?”
“Cứng như vậy nếu đem xào sẽ cắn không nổi, đương nhiên là nấu canh.” Không biết lại giả vờ hiểu biết, Mễ Bối tiếp tục tán hươu tán vượn.
“Muội hiểu rồi, vậy nấu canh chung với củ cải, có được không?”
Đi được nửa đường Mộ Thiên Tú nghe được hai tên ŧıểυ ngốc tử nói chuyện với nhau, hưu một tiếng vọt trở về, không thể tin được mà nói: :”Ở đâu có người dùng dã sơn sâm nấu canh củ cải .”
” Vậy Bạch thái (cải trắng)?” A Liễu cực lực đề cử.
“Không được ——”
“Đậu hũ? Thức ăn khô?”
“Đều không được ——” Hai mắt Mộ Thiên tú trợn trắng, thở gấp hỏi: “Các ngươi chung quy đã nghe qua canh gà nhân sâm, canh lộc nhung tam trân chứ? Nấu như vậy mới đúng.”
“Cái đó. . . . . Gần đây tình hình kinh tế nhà chúng ta có chút eo hẹp, ăn uống. . . . . . tương đối đơn giản.” Mễ Bối gãi gãi mặt lúng túng.
Mộ Thiên Tú đưa mắt nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện trong phòng bếp nɠɵạı trừ rau cỏ, đậu hũ, chính là mơ khô dưa chua, cả quả trứng gà cũng không có, đừng nói chi là gà vịt thịt cá, khó trách ŧıểυ tử kia mặt xanh như tàu lá. Hắn nhịn không được than một tiếng, ngoan ngoãn từ trong ví tiền móc ra một thỏi bạc ném cho Mễ Bối.
“Không thể, nồ tài không thể cầm tiền của ngài, thiếu gia sẽ mắng nô tài .”
Mộ Thiên Tú không thể trông nom được nhiều như thế, vừa lắc đầu vừa đi ra tiền đường.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Trời về hoàng hôn, cuối cùng xong một ngày công vụ bề bộn, Giang Yên Hồng bụng đói kêu vang đi vào hậu đường.
Còn chưa đi đến nhà ăn nàng đã bị một trận mùi thơm kỳ dị dẫn tới bụng nổi trống ục ục, khi nàng nhìn thấy trên bàn là canh gà nhân sâm, thịt kho tàu cá hoa vàng, thịt luộc giã tỏi, trong chốc lát, nàng còn tưởng rằng chính mình đói bụng đến choáng váng rồi.
” Tất cả những thứ này đều là Thị Lang đại nhân tặng.” Giang mẫu mặt mày hớn hở chỉ lấy cả bàn thức ăn đầy màu sắc, càng cao hứng vừa mới nhậm chức đã có người tặng lễ, làm quan rồi, cách đối đãi quả nhiên sẽ không giống.
Mặt nàng trầm xuống, muốn A Liễu đến mời mẫu thân ăn trước, tay khẽ vẫy, Mễ Bối liền ngoan ngoãn theo ŧıểυ thư đi ra hoa viên bên ngoài.
“ŧıểυ Mễ, thế này là thế nào?” Vừa nghĩ tới việc nhận tiếp tế của cái tên lỗ mãng kia, nàng đã cảm thấy quá mất mặt.
Mễ Bối đem đầu đuôi gốc ngọn kể ra, Giang Yên Hồng càng nghe càng phát giận.
“Được lắm, ta sẽ ăn đến trắng trẻo mập mạp, dưỡng đủ tinh thần đấu với ngươi.”
“Thiếu gia, người thật có chí khí.” Mễ Bối giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Giang Yên Hồng vỗ nhẹ lên cái trán Mễ Bối, nhẹ giọng trách cứ, “Có chí khí cái đầu ngươi, ăn thêm mấy lần, ngay cả lập trường để mắng hắn ta cũng không có rồi.”
” Sau này nô tài không dám nữa.”
Thấy ŧıểυ thư đồng cúi đầu nhận sai, nàng cũng không nhẫn tâm trách cứ nữa, nhịn không được buồn bực thì thào tự bảo, “Nhưng mà nói sao thì mấy thứ này đều xa hoa trân quý, đem thứ đắt tiền như thế cho kẻ thù ăn, đáng giá sao?”
“Thị Lang đại nhân trước giờ đều kỳ quái như thế, trước đây lúc chúng ta hồi hương, hắn nhất định đòi cấp lộ phí, hiện tại lại đưa tới những thứ này, nói kỳ quái cũng kỳ quái, nói không kỳ quái cũng không kỳ quái, tóm lại, hắn chính là như vậy, nô tài căn bản là không hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì.”
“Hai người các ngươi tránh ở bên kia thì thầm cái gì?” Đợi một lát vẫn không thấy người vào, Uông mẫu trực tiếp đi ra gọi người.
“Không có việc gì.” Giang Yên Hồng hướng Mễ Bối nháy mắt mấy cái, ŧıểυ thư đồng hiểu ý gật đầu, bọn họ cũng không muốn cho lão nhân gia thêm phiền.
” Thị Lang đại nhân hiếm khi có lòng như thế, ngày mai con qua phủ gặp người ta nói lời cảm tạ.” Giang mẫu phân phó.
“Không cần đâu, chúng ta ăn một tháng cũng hết thôi .” Giang Yên Hồng phản đối khoát khoát tay.
Mễ Bối phì cười. Cá tính ŧıểυ thư mạnh mẽ như thiếu gia, bất đồng chính là thiếu gia cả ngày đọc sách thánh hiền, có rất nhiều người đọc sách tuy thanh tĩnh mà vô cùng rụt rè, ŧıểυ thư vì công việc quản gia, thường xuyên xử lý chuyện chợ búa, thành ra hiển nhiên là giỏi ứng biến linh hoạt hơn, cũng khó trách nàng có thể đảm đương cái chức Huyện lệnh này .
” Nha đầu lỗ mãng này, con tưởng chúng ta còn ở Tứ Xuyên, hắn là hàng xóm láng giềng bình thường sao. Cho dù con không muốn đi vuốt mông ngựa (a dua, nịnh hót), cũng không thể thất lễ.” Giang mẫu tức giận nói.
“Nương, nương cũng đừng lo lắng quá.” Giang Yên Hồng vỗ vỗ vai ŧıểυ thư đồng, cười nói: “Nhận cũng nhận rồi, nấu cũng nấu rồi, chúng ta cũng nên hảo hảo mà ăn một chầu, nếu để cho người ta “thất vọng”, đó mới thật sự là thất lễ. Ngươi nói phải không, ŧıểυ Mễ?”
Mễ Bối vui vẻ toét miệng cười to, vội đỡ lấy lão phu nhân trở lại nhà ăn, dự định thống thống khoái khoái ăn một bữa thật no.