Trì Âm (H)

Chương 10: Lý trí

Trước Sau

break

 

Ngôn Trăn ngồi trong xe, vừa thắt dây an toàn, quay đầu lại thì thấy mu bàn tay phải của Ngôn Chiêu đang cầm vô lăng bầm tím, kêu lên: "Tay anh bị làm sao vậy? Đánh nhau với ai à?"

 

"Không có việc gì." Ngôn Chiêu không muốn nói thêm gì nữa, "Xong hết rồi hả?" "

 

"Vâng."

 

Chocolate nằm trên ghế sau, ỉu xìu rầu rĩ.

 

Khi xe khởi động, Ngôn Chiêu nhận thấy Ngôn Trăn vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"

 

"Em đang nghĩ, chị gái xinh đẹp vừa rồi em gặp trong bệnh viện có chút quen mắt."

 

"Em còn chưa từng gặp qua."

 

"Sao anh biết em đang nói về ai?"

 

"Em còn có thể nói ai?"

 

Hai người họ như chơi câu đố qua lại, Ngôn Trăn dẫn đầu từ bỏ dây dưa: "Dù sao em cũng có chút ấn tượng." "

 

Cô nghiêm túc suy nghĩ, tìm được gì đó từ tâm trí của mình: "Có phải người khiến anh từ Mỹ bay về  —— "

 

"Kétttt —— "

 

Ngôn Chiêu đột nhiên đạp phanh, cơ thể Ngôn Trăn đột nhiên nghiêng người về phía trước, lại càng hoảng sợ, tức giận nói: "Ngôn Chiêu!"

 

Anh thản nhiên nâng cằm lên: "Đèn đỏ."

 

Chủ đề bị gián đoạn, Ngôn Trăn không muốn nhắc lại nữa, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, tức giận nói: "Đúng rồi, mẹ nhờ em nói cho anh biết, nói anh có thời gian thì cùng cái cô... Cô Hoàng gì đó ăn một bữa cơm làm quen. "

 

"Không rảnh."

 

Ngôn Trăn lại lướt WeChat: "Ồ, em nhớ nhầm rồi, là cô Trương." "

 

"Không rảnh."

 

Thấy anh trả lời qua loa, Ngôn Trăn bất mãn: "Anh không thể từ chối người ta khéo léo hơn được à?" 

 

"Có gì khác nhau?"

 

"Em mặc kệ anh đấy, anh tự nói cho mẹ đi."

 

Ngôn Chiêu liếc mắt nhìn cô: "Ngôn Trăn, em thuộc phe ai vậy?"

 

"Mẹ cũng là sốt ruột thôi, ai bảo anh một đống tuổi rồi mà vẫn còn độc thân."

 

"Anh già rồi à?"

 

Ngôn Trăn khẽ hừ, cố ý trêu chọc anh: "Rất già, có khoảng cách thế hệ với những người trẻ tuổi như bọn em rồi." 

 

Ngôn Chiêu đặt tay lên vô lăng, đầu ngón tay chậm rãi gõ xuống: "Hóa ra anh 27 tuổi đã già rồi, có khoảng cách thế hệ rồi sao? Anh nhớ kỹ rồi, lúc về sẽ chuyển lời cho Trần Hoài Tự. "

 

Ngôn Trăn: ???

 

Ngôn Trăn: "Anh!!”

 

Sau khi gửi mèo con trở về, Thẩm Từ Âm và Phương Nhuế Già đi đến một nhà hàng lẩu ở trung tâm thành phố, buổi tối cuối tuần, trong tiệm không còn chỗ ngồi.

 

Thẩm Từ Âm thuộc tuýp người nhiệt tình, rõ ràng không ăn cay giỏi, nhưng mỗi lần đến đều phải ăn lẩu cay, bên cạnh có một bát nước trong, khi nào cay đến mức không chịu nổi, sẽ uống một chút nước, một lúc sau, một lớp dầu mỏng màu đỏ sẽ nổi trên mặt nước.

 

Phương Nhuế Già mở nắp cocacola ra, cầm cốc rót vào, hỏi: "Anh chàng đẹp trai ở bệnh viện thú cưng buổi chiều không chỉ là bạn học cấp ba của cậu đúng không?"

 

Có bạn học cũ nào gặp nhau mà không khí kì quái như vậy?

 

Thẩm Từ Âm đáp: "... Bạn trai cũ. "

 

Phương Nhuế Già hít một ngụm khí lạnh.

 

"Xin lỗi, lúc ấy không nói thật với cậu là vì mình cảm thấy nói ra ở đó, ngược lại sẽ càng xấu hổ."

 

"Đã hiểu." Phương Nhược Gia lộ ra vẻ mặt "Mình hiểu", sau đó tò mò, "Nhưng mà mình không ngờ tới, cậu lại yêu đương khi học cấp ba?" 

 

Hồi còn học đại học Thẩm Từ Âm nổi tiếng là vô tình vô dục, thành tích nổi trội. Với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, người theo đuổi xếp hàng nối đuôi nhau, nhưng đều bị cô dứt khoát từ chối, một chút chỗ trống cũng không chừa.

 

"Mình cũng không muốn." Thẩm Từ Âm cắn một miếng bò viên, nói nhỏ: "Muốn trách thì trách anh ấy."

 

"Anh ta theo cậu?"

 

"...... Đại loại vậy.” Thẩm Từ Âm không biết nên định nghĩa như thế nào về sự phát triển mối quan hệ của cô và Ngôn Chiêu, chỉ nói: "Anh ấy khá xấu tính, thủ đoạn thì vô biên."

 

Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, khiến khuôn mặt các cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Làn da Thẩm Từ Âm trắng nõn, hai má lộ ra ửng hồng nhè nhẹ, ánh đèn vàng ấm áp trong cửa hàng chiếu xuống, càng làm nổi bật làn da tinh tế mịn màng của cô, ngũ quan xinh đẹp động lòng người.

 

Phương Nhuế Già thở dài: "Nhưng bây giờ mình cũng có thể hiểu tại sao hồi đại học cậu lại từ chối những tên theo đuổi kia rồi. Đã quen một người chất lượng cao như vậy, sau đó nhìn vào những người không bằng anh ấy, chắc chắn sẽ có tâm lý chênh lệch."

 

Thẩm Từ Âm dùng khăn giấy lau mồ hôi trên chóp mũi, có chút bất lực: "Cũng không phải, mình không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần là không có cảm giác với họ mà thôi. "

 

"Có cân nhắc đến việc quay lại không?"

 

Thẩm Từ Âm nói: "Cậu nghĩ đi đâu vậy, chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi."

 

Thời gian là vũ khí làm dịu mọi cảm xúc. Hai người họ trong chín năm nay hoàn toàn không biết gì về nhau, có lẽ trong thời gian đó, anh đã sớm bước vào một vài giai đoạn tình cảm mới, thuận lợi di chuyển trên quỹ đạo của cuộc đời mình, căn bản sẽ không bước vào cuộc sống của cô một lần nữa.

 

Hơn nữa, thời gian dài không gặp nhau mang đến một cảm giác xa lạ, và gần như không thể dựa vào những ký ức còn sót lại để tìm lại quá khứ.

 

Thẩm Từ Âm rất lý trí, lý trí đến mức cô có thể kiên quyết thực hiện những gì mình cho là đúng đắn, cho dù nó trái với mong muốn của cô.

 

Lúc mẹ cô ép cô tập đàn violin cũng như vậy, lúc cô chia tay với Ngôn Chiêu cũng như vậy.

 

Phương Nhuế Già ôm má, lắc lắc ngón tay: "Mình không nghĩ vậy, chỗ tuyệt vời của tình yêu nằm ở sự không thể kiểm soát nó, ai biết đâu chữ ngờ?"

 

Thẩm Từ Âm hỏi một cách khoa trương: "Vậy cậu tìm bạn trai cũ thử quay lại trước đi?"

 

Sắc mặt cô ấy thay đổi, như thể cô đang đề cập đến kẻ thù nào đó: "Có chết mình cũng không quay lại với hắn ta."

 

Kết thúc bữa tối, Phương Nhuế Già trả lại xe, hai người đi bộ để tiêu thực.

 

Thời tiết đầu xuân, về đêm vẫn còn hơi mát mẻ, trên đường chật kín xe cộ, biển hiệu đèn neon trên đường phố lần lượt nối tiếp, dệt thành một nơi náo nhiệt phồn hoa.

 

Đi qua một đoạn yên tĩnh, phía trước đột nhiên trở nên sôi động, cổng trường rộng rãi hiện ra trước mặt, vẫn còn một vài phòng trong tòa nhà dạy học còn sáng, nhìn từ xa, giống như ngọn hải đăng trên biển.

 

Phương Nhuế Già ngẩng đầu lên, nhận ra dòng chữ trên cổng trường: "Trường trung học Ninh Xuyên, này, cậu đến từ Ninh Xuyên, trường này thế nào?"

 

Phương Nhuế Già là người gốc thành phố C, bất kể là thành phố Bắc Kinh hay Ninh Xuyên, đối với cô ấy mà nói đều là một nơi xa lạ.

 

Thẩm Từ Âm nhìn cánh cổng trường học quen thuộc, mới nhận ra mình đã đến gần trường học không biết từ lúc nào.

 

Cô nhìn xung quanh, rất nhiều cửa hàng không còn là dấu hiệu mà cô nhớ.

 

Đã lâu lắm rồi cô mới trở lại.

 

Thẩm Từ Âm đáp: "Đây là trường cũ của mình, là trường trung học tốt nhất thành phố Ninh Xuyên. "

 

Đây cũng là nơi lưu giữ tất cả ký ức của cô về Ninh Xuyên.

 

——

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc