Tô Chi Nhi thật sự cảm thấy thiếu niên mà mình vừa dắt đến đây có chút ngốc nghếch. Tuy rằng lớn lên cực kỳ đẹp, nhưng lại thực sự đặc biệt ngốc.
Chờ một chút, chẳng lẽ đây chính là người thành thật mà nàng tha thiết ước mơ?
Không sai, không sai. Nam nhân ngốc một chút mới đáng yêu, đặc biệt là lại đẹp trai như vậy, ngốc một chút mới không bị người khác nhớ thương, và cũng sẽ không nhớ thương người khác, ví như nữ chủ.
Đây không phải Tô Chi Nhi nói chuyện giật gân, trong cuốn tiểu thuyết này, phàm là khuôn mặt chính nhân quân tử, sẽ không có ai thoát khỏi sự hấp dẫn của thuộc tính vạn nhân mê của nữ chủ. Nào là bá đạo tướng quân, tà nịnh vương gia, cẩm y vệ nhất kiếm phong hầu... dù sao cũng sẽ biến thành thần tử dưới váy nữ chủ, góp một viên gạch cho sự nghiệp vĩ đại trở thành Hoàng Hậu của nữ chủ, cam tâm làm lốp xe dự phòng.
Tô Chi Nhi như được khai sáng, cảm thấy thiếu niên này chính là cam lộ từ trời giáng xuống.
Nhìn dáng vẻ... Tô Chi Nhi không nhìn rõ.
Nhìn mặt! Nàng biết, siêu đẹp! Nàng ưng!
Nếu Tô Chi Nhi biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ hành hung cái bản thân thèm nhỏ dãi sắc đẹp, không phân rõ người với chó hiện tại một trận, sau đó kéo tai mình gào lớn: “Ngươi tỉnh táo lại đi! Đó là ba ba ngươi đó!” Đáng tiếc, Tô Chi Nhi đang lúc mẫu tính tràn lan đồng thời đã sớm sắc dục huân tâm (bị sắc đẹp làm mê muội).
“Ngươi, ăn cơm chưa?” Tâm thái thay đổi, Tô Chi Nhi đối với thiếu niên thái độ cũng càng thêm hòa ái thân thiết.
Nàng chọn phương thức chào hỏi mà người trong nước yêu thích nhất để bắt đầu giao lưu không khoảng cách với nhau.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn nàng, nửa khuôn mặt bị tóc đen che khuất, không thấy rõ thần sắc trên mặt.
Tô Chi Nhi lấy ra bánh đậu xanh tư tàng của mình đưa cho hắn: “Ăn bánh đậu xanh không?”
“Đây là mặt cười,” nàng sắp xếp bánh đậu xanh thành một hàng, “Đây là mặt khóc, mặt giận, mặt buồn.” Tô Chi Nhi chỉ dẫn theo bốn loại (hỉ, nộ, ái, ố).
Thiếu niên chưa từng thấy, hơi có vẻ ngạc nhiên. Hắn vươn bàn tay thon trắng, chậm rãi cầm lấy một cái, cũng không ăn, cứ thế đặt trong tay thưởng thức. Đầu ngón tay trắng nõn mềm mại chọc chọc vào mặt cười trên chiếc bánh đậu xanh. Động tác này phối với khuôn mặt chán đời cấp cao của hắn, do hắn làm ra, lại có một cảm giác dễ thương một cách quỷ dị.
Tuy nhiên thiếu niên chọc rất lâu, cũng không ăn.
“Ngươi không thích ăn bánh đậu xanh sao? Ta còn mang theo cái khác.” Tô Chi Nhi cảm thấy mình như một lão mụ tử.
Nhưng không quan hệ, muốn nắm giữ trái tim nam nhân, phải bắt được dạ dày hắn trước! Lão Tổ Tông sẽ không lừa nàng!
“Đây là viên khoai tây rau củ.” Chính tông thức ăn dặm trẻ con... nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là ăn ngon là được!
“Ngươi nếm thử một cái.” Tô Chi Nhi đưa giấy dầu bọc cho hắn.
Thiếu niên nghiêng đầu, thần sắc cổ quái nhìn nàng, như thể chưa từng gặp qua người nào giống nàng.
À, quả thật chưa từng có.
Những người đó chỉ biết sợ hắn, sợ hắn nổi điên, sợ hắn giết người, chưa bao giờ cười với hắn. Cứ như thể hắn là quái thú, ma quỷ, chó dữ.
Trong hai tròng mắt thiếu niên thấm ra một màu đỏ tươi, màu đỏ ấy chiếm lấy tròng trắng mắt, càng làm nổi bật đôi đồng tử đen kịt sâu thẳm, giống như mắt rắn được tôi độc.
“Nếm một cái đi mà.” Giọng nói mềm mại ngọt ngào của tiểu nương tử truyền đến, như thể đang làm nũng.
Viên nhỏ kia được nhẹ nhàng chạm vào môi hắn. Thân thể thiếu niên hơi cứng lại, bị nhét vào miệng. Viên nhỏ nhắn, theo tiêu chuẩn, là lượng vừa đủ cho một ngụm.
Thiếu niên há miệng, cắn một miếng, nhỏ xíu, văn nhã tú khí, giống như con gái vậy, khẽ nhấp một cái. Mùi thơm béo bùi của viên khoai tây lưu luyến trong khoang miệng. Thiếu niên run rẩy lông mi, sau đó lại cắn một miếng, miếng này khá lớn, nhưng hắn cũng chỉ ăn như vậy hai miếng, rồi không ăn nữa.
Kén ăn?
Tô Chi Nhi tức khắc cảm thấy nguyên nhân thứ hai khiến tiểu hài tử này gầy như vậy chính là kén ăn.
Bị người ta ngược đãi còn kén ăn! Ngươi đã bị người ta ngược đãi rồi thì đừng có kén ăn nữa chứ! Thôi vậy, đây là tự do của người ta. Nàng chỉ là cảm thấy... thật kiều khí.
Nhưng nể tình sắc đẹp, nhịn.
Nói đến khuôn mặt, Tô Chi Nhi nhìn mái tóc đen này của thiếu niên, có chút nhịn không nổi. Bệnh nghề nghiệp của nàng lại bắt đầu tái phát.
Tóc đen của thiếu niên xõa xuống, xoăn xoăn, giống như rong biển. Đây là tóc đen rong biển trong truyền thuyết sao? Nhưng nếu không phải nàng thắp đèn trước, sợ là phải bị bộ dáng quỷ dị này của hắn dọa sợ. Làm tiểu bằng hữu của lớp nàng, tuyệt đối không cho phép đầu bù tóc rối!
“Ta chải tóc cho ngươi nhé?” Tô Chi Nhi móc ra chiếc lược nhỏ mang theo bên người. Chê cười, tiểu tiên nữ đương nhiên phải luôn giữ gìn mỹ mạo của mình mọi lúc.
Chứng ám ảnh cưỡng chế của nàng thật sự nhịn không nổi! Trong đầu nàng đã hiện ra mấy trăm kiểu tóc!
Sợ thiếu niên cự tuyệt, Tô Chi Nhi lập tức ghé sát lại bắt lấy tóc hắn. Chim dậy sớm có sâu ăn, nữ nhân chủ động có tiểu tiên nam để tán tỉnh.
Nàng rõ ràng cảm giác được thân thể thiếu niên hơi cứng lại.
Ngượng ngùng, hí hí hí.
Nàng cũng có chút ngượng ngùng. Tô Chi Nhi kỳ thật là một F.A, nhưng chưa ăn qua thịt heo, cũng từng thấy heo chạy.
Chuyện liêu hán trên mạng nhiều công lược như vậy, những cuốn tiểu thuyết tình yêu nàng xem đều là giả sao? Tô Chi Nhi vốn không phải người xúc động như vậy, cũng không biết vì sao, nàng chính là đối với hắn, hình như là, ừm... Nhất Kiến Chung Tình?
[Thiếu nữ ngượng ngùng jpg.]
Tóc thiếu niên vừa tế (mịn) lại mềm, giống như tiểu bằng hữu trong lớp nàng.
Tô Chi Nhi chải tóc cho hắn trước. Lúc chải lại phạm bệnh nghề nghiệp, ngâm nga bài nhi đồng ca. Dù sao có những tiểu bảo bảo không thích chải đầu, lúc này Tô Chi Nhi sẽ hát để dỗ dành.
May mắn, chồng tương lai của nàng dễ dỗ hơn tiểu bằng hữu rất nhiều, ngoại trừ thân thể hơi cứng đờ ra thì không cãi không gây rối, vô cùng ngoan ngoãn.
Tô Chi Nhi phát huy đặc tính nghề nghiệp của giáo viên nhà trẻ, tết cho thiếu niên một bím tóc hình đèn lồng, sau đó buộc phần còn lại thành đuôi ngựa. Bím tóc đèn lồng năm sợi ở bên thái dương được tết gọn lên đuôi ngựa, càng làm nổi bật khí chất thiếu niên hào hoa, cũng khiến hắn thêm vài phần anh khí hiên ngang, đẹp hơn không biết bao nhiêu so với bộ dạng gầy yếu âm trầm trước đó. Thiếu niên vẫn phải có chút tinh thần diện mạo mới đáng yêu chứ.
“Xong rồi.” Tô Chi Nhi chải xong, đưa tay xoa đầu thiếu niên.
Xoa xong mới phát hiện mình lại phạm bệnh nghề nghiệp. Đây là chồng tương lai của ngươi, không phải con tương lai của ngươi.
Kiềm chế, kiềm chế.
“Không mang gương, nhưng thật sự rất đẹp.” Tô Chi Nhi vô cùng hài lòng gật đầu.
Kỳ thật chủ yếu vẫn là khuôn mặt thiếu niên sinh ra đã đẹp, mặc kệ chải như thế nào cũng đẹp.
“Đẹp?” Giọng thiếu niên khàn khàn tiếp lời.
Đây là lần đầu tiên Tô Chi Nhi nghe thấy giọng hắn, giọng thiếu niên trong trẻo, tai muốn mang thai luôn!
“Đúng vậy, ngươi bây giờ rất đẹp.” Giọng Tô Chi Nhi thanh thúy dễ nghe, còn làm người ta cảm thấy thư thái hơn cả tiếng chim hót trong rừng.
Thiếu niên đưa tay sờ tóc, bộ dạng hơi ngốc ngốc. Năm ngón tay hắn tinh tế, giống như ngọc trắng, trên cổ tay gầy guộc đeo Phật châu, nhẹ nhàng lắc lư theo động tác của thiếu niên.
Không chỉ là đỉnh đầu, dường như ngay cả sợi tóc cũng nhiễm phải hơi thở ấm áp ngọt ngào của thiếu nữ. Từng sợi, từng sợi theo tóc đen chui vào da thịt hắn.
Tô Chi Nhi nhìn động tác của hắn, hơi đỏ mặt, trong lòng dâng lên một luồng xúc động.
Tuổi xuân của lão đây đã trở về rồi!
Tướng mạo thế này, đặt ở hiện đại, chính là nam thần vườn trường, trần nhà nhan sắc của giới giải trí a!
Để tránh cho bản thân như lang như hổ dọa người ta sợ, Tô Chi Nhi quyết định dành cho nhau một chút không gian. Vừa lúc canh giờ không còn sớm, mẫu thân sắp thay ca trở về, nàng nhanh chóng thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi.
Nàng thấy thiếu niên còn đứng ở đó, liền nói với hắn: “Hà Hoa Yến sẽ kéo dài ba ngày, ba ngày này ta đều ở đây.” Lười biếng.
“Ngươi muốn ăn, có thể đến tìm ta.”
Tô Chi Nhi đi rồi, có một trung niên nam nhân vội vã chạy tới, liếc thấy thiếu niên, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Ông ta mặt trắng bệch nơm nớp lo sợ nói: “Công tử, ngài sao lại tới đây?” Nói xong, trung niên nam nhân đột nhiên phát hiện kiểu tóc của thiếu niên, theo bản năng mở to mắt.
Ông ta hầu hạ thiếu niên mười lăm năm, hiểu rõ hắn nhất.
Vị chủ tử này của ông ta ghét nhất người khác chạm vào hắn, đặc biệt là tóc. Sáng nay cung nữ chải tóc cho hắn, vị chủ tử này không biết vì sao lại tâm tình không tốt, chỉ liếc xéo cung nữ một cái, cung nữ liền sợ hãi quỳ xuống dập đầu, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Đều là lão cung nữ, thủ pháp đều giống nhau, níu sợi tóc như níu mạng mình vậy, chưa từng dám sai sót, nhưng không chịu nổi tính khí của chủ tử nhà mình không tốt. Âm tình bất định, thật sự khiến người ta tim đập chân run.
Trung niên nam nhân đến gần, phát hiện mái tóc này chải đến quái dị, tuy quái, nhưng phối với gương mặt chủ tử nhà mình lại là cái đẹp hiếm có.
“Đây là vị nào khéo tay...”
Thiếu niên giơ chiếc bánh đậu xanh trong tay lên trước mặt trung niên nam nhân, thành công làm câu nói còn lại của trung niên nam nhân bị ngừng lại.
Chỉ thấy mặt cười trên chiếc bánh đậu xanh bị chọc thêm một cái hố, thiếu niên cong gối, đơn tay ôm đầu gối ngồi trên tảng đá lớn. Y phục trống trải bị gió đêm thổi nhẹ, hắn gác mặt lên đầu gối, nghiêng đầu với trung niên nam nhân rồi nói: “Cười.”
Trung niên nam nhân: ...
Nam nhân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Thiếu niên nhíu mày: “Xấu.”
Trung niên nam nhân: ... Đối với ngài, nếu ai có thể cười ra được, không phải ngốc tử thì cũng là thiểu năng trí tuệ.
Không không không, cho dù là ngốc tử và thiểu năng trí tuệ nhìn thấy ngài cũng phải sợ đến tè ra quần.