Trêu Chọc Thái Tử Thô Bạo Xong Chạy

Chương 17: Cơn giận của Dao Tuyết (1)

Trước Sau

break

Thái tử điện hạ đột nhiên giá lâm Thừa Ân hầu phủ, trên dưới vội vàng cuống quýt, sôi nổi mặc chỉnh tề ra lễ bái nghênh đón.

Tô Chi Nhi, là nha hoàn nội viện với thân phận thấp kém, không cần phải đi ra ngoài nghênh đón. Nhưng nàng nghe được tin tức rằng Thái tử điện hạ tới Thừa Ân hầu phủ để ở nhờ.

“Thái tử điện hạ nói lần trước tới tham gia Hà Hoa yến, thấy phong cảnh hầu phủ chúng ta đẹp, nên muốn tới ở một thời gian.”

“Sao trước đó không hề nghe nói?”

“Thái tử điện hạ cũng là tùy hứng thôi.”

Vị Thái tử điện hạ này vốn quen thói tự do, phóng túng. Thân là Thái tử, một tiếng báo trước cũng không thèm gửi, rầm rộ mang theo hết thảy gia sản đến ở nhờ nhà thần tử. Thật là tùy hứng đến cực độ, nào màng đến sự kinh sợ và vội vã che đậy của thần tử.

Đúng vậy, không sai. Vị Thái tử điện hạ này đã trực tiếp chuyển vào căn cứ địa của những kẻ đang chuẩn bị tạo phản đó.

Ai có thể nghĩ đến con mồi lại công khai chuyển vào sào huyệt của thợ săn đâu chứ? Thừa Ân hầu phủ, là căn cứ địa của nam chủ, nơi các tay chân tạo phản đều sẽ tới đưa tin tức và tập hợp ở hầm ngầm phía dưới hầu phủ. Đây gọi là, nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất.

Tuy rằng trước mắt, nhờ hào quang của nam chủ, Thái tử còn không biết đây là căn cứ của bọn tạo phản. Thừa Ân hầu phủ đối ngoại vẫn luôn giữ hình tượng trung lập, chỉ trung thành với Hoàng thượng mà thôi.

“Thái tử điện hạ nói nhìn trúng một nơi thiên viện (sân nhỏ hẻo lánh) trong hầu phủ chúng ta, cái sân đó đều nửa năm không ai ở.”

Những lời sau đó, Tô Chi Nhi không còn nghe rõ nữa. Trong đầu nàng chỉ còn hình bóng tiểu tiên nam của mình.

Thái tử điện hạ có mang theo Cẩm Y Vệ tới, nếu Cẩm Y Vệ tới, thì người nuôi mèo lớn cũng sẽ đi theo phải không?

Tô Chi Nhi không nhịn được. Sau khi bị Triệu ma ma đuổi về, nàng không về nhà tìm mẹ, mà đi thẳng đến nơi bí mật của nàng.

Con đường vốn dĩ rất vắng vẻ, không biết vì sao lại rất nhiều tiểu nha hoàn.

Tô Chi Nhi cảm thấy kỳ lạ, còn đang nghi hoặc thì nghe được phía trước truyền đến tiếng áo giáp và vỏ kiếm va chạm vào nhau.

“Thái tử điện hạ tới.” Không biết ai gọi lớn một tiếng, người chung quanh sôi nổi quỳ rạp xuống.

Tô Chi Nhi cũng vội vàng quỳ phục xuống. Hai đầu gối vốn đã chịu nhiều tổn thương, giờ lại đau nhói lên, khiến Tô Chi Nhi đau đến mức trợn mắt nhe răng.

Thái tử điện hạ cách một khoảng cách, đi ngang qua hành lang trước phòng.

Chờ đoàn người đi qua, Tô Chi Nhi mới dám thở phào nhẹ nhõm, lén lút liếc nhìn lên một cái.

Nàng chỉ nhìn thấy một bên mặt nghiêng.

Phía dưới hành lang, người đàn ông đi trước mặc trường bào đen tuyền, đội ngọc quan, thắt đai ngọc, khuôn mặt lạnh lùng mà âm hàn, giống một thanh đao chưa ra khỏi vỏ nhưng đã tỏa ra sát khí lạnh người.

Đây là vị Thái tử điện hạ trong truyền thuyết ư? Quả nhiên khí thế phi phàm!

Thái tử điện hạ đi qua, Tô Chi Nhi vội vàng bò dậy muốn tiếp tục đến nơi bí mật nhỏ của mình, không ngờ phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói.

“Tô Chi Nhi?” Tô Chi Nhi xoay người, chỉ thấy phía sau đang đứng một vị Đại công tử.

Đúng vậy, không sai, Đại công tử.

“Thỉnh an Đại công tử.” Tô Chi Nhi tất cung tất kính.

Đại công tử vẫn là vẻ mặt lạnh như băng kia, hắn gật đầu nói: “Dẫn ta đi tìm……”

Tìm cái gì?

Tô Chi Nhi mở to mắt, vẻ mặt mê mang.

“Cái người bị đánh một roi……” Lại ngập ngừng.

Tô Chi Nhi: “…… Dao Tuyết?”

“Ừm.”

Tô Chi Nhi bất đắc dĩ trở thành người dẫn đường. Nàng suy đoán vị Đại công tử này hẳn là vừa mới từ chỗ Thái tử điện hạ trở về, vừa vặn gặp trúng nàng, nhớ tới lời Lão thái thái giao phó, nhân tiện ghé qua thăm nữ chủ.

Không phải, không phải, sao có thể là tiện đường?

Tô Chi Nhi lắc đầu.

Trịnh Phong đi phía sau Tô Chi Nhi, nhìn tiểu nha hoàn này trong chốc lát gật đầu, trong chốc lát lắc đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn nhớ tới hôm nay nàng quỳ trên mặt đất, bộ dạng nói “sợ chó”.

Thân hình mảnh dẻ co rúc lại ở đó. Dù sao cũng là mười lăm tuổi, vẫn giữ trọn nét kiều diễm của một thiếu nữ. Mà khuôn mặt che giấu dưới khăn che mặt có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, nhợt nhạt, mỏng manh, giống một vầng trăng khêu gợi, mê hoặc lòng người vậy.

“Đại công tử, tới rồi.” Tô Chi Nhi dẫn người đến, cảm thấy chính mình hoàn thành nhiệm vụ có thể rút lui thì đột nhiên cảm giác phía sau nóng lên.

Giữa ngày hè, chỉ cần đứng hơi gần chút, ngươi liền có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người kia.

Trịnh Phong ngày thường nhìn lạnh lẽo giống khối băng, nhưng cơ thể lại đặc biệt nóng.

Hắn hơi hơi cúi người, như là đang duỗi tay mở cửa. Mặt hắn ghé sát từ phía sau, phả hơi thở nóng bỏng lên gò má Tô Chi Nhi.

Cả người Tô Chi Nhi cứng đờ ngay lập tức.

Trịnh Phong ngửi thấy một mùi thuốc rất nồng, cực kỳ chua xót.

Trịnh Phong: ……

Nam nhân lập tức đứng thẳng dậy, đẩy cửa bước vào.

Đây là một viện nhỏ, có mấy nha hoàn lớn ở chung, là Lão thái thái chuyên môn dành ra cho bọn nha hoàn trú ngụ. Loại đãi ngộ này, ngay cả hầu phủ cũng là ít có.

Tô Chi Nhi duỗi tay che lại cổ mình, đang chuẩn bị chuồn đi thì nghe Trịnh Phong nói: “Đợi ở đây.”

Tô Chi Nhi: …… Nàng là chó dẫn đường đúng không?

.

Miệng vết thương trên người Dao Tuyết đã khô, chỉ là da thịt nàng non mịn, cho nên nhìn có vẻ đáng sợ hơn.

Y sĩ nói vết thương này nhất định sẽ để lại sẹo.

Dao Tuyết thân là nữ tử, tự nhiên rất để tâm, nhưng nàng lại có biện pháp nào đâu? Tiểu nương tử ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, mỗi động tác đều kéo căng miệng vết thương đau đến ứa ra mồ hôi lạnh.

“Lạch cạch, lạch cạch……” Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân trầm ổn. Dao Tuyết xoay người, từ khe cửa sổ nửa mở nhìn thấy Trịnh Phong.

Ánh mắt nàng sáng rực lên, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Trịnh Phong vừa đến trước cửa, hắn không biết phòng nào là của Dao Tuyết. Không ngờ, cửa phòng trước mắt đột nhiên mở ra, lộ ra khuôn mặt thanh thoát của Dao Tuyết.

“Đại công tử.” Sự vui sướng trong mắt tiểu nương tử không thể nào che giấu được.

Phản ứng của Trịnh Phong lại rất bình đạm. Hắn đứng ở đó, cũng không đi vào, chỉ nói với Dao Tuyết: “Lão thái thái bảo ta tới nhìn ngươi.”

Ánh sáng trong mắt Dao Tuyết vụt tắt một chút, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ, “Nô tì rất khỏe.”

“Ân.” Trịnh Phong gật đầu.

Sau đó là một khoảng lặng dài.

Dao Tuyết có vẻ hơi căng thẳng. Nàng muốn mời Đại công tử vào nhà ngồi chơi, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng, dù sao cũng là khuê phòng của thiếu nữ……

Đang lúc do dự, Dao Tuyết chú ý tới ánh mắt Trịnh Phong.

Hắn đang nhìn một chỗ nào đó.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc