Thiếu niên cũng có vẻ bị dọa sợ, ánh mắt ướt nước nhìn cô như thể cô là kẻ đột nhập bắt cóc, cướp bóc vậy.
Châu Y ngửa đầu, che hai mắt, dáng vẻ như sống chết không còn quan tâm: “Bạn kia ơi, có thể mặc quần vào rồi nói chuyện được không?”
Thiếu niên giữ nguyên tư thế, ngơ ngác nhìn cô. Đến khi Châu Y nhắc lại, cậu mới như tỉnh lại, chạy vào phòng tắm lần nữa.
Châu Y liếc mắt nhìn động tác của cậu.
Chậc, thắt lưng này cũng không tồi.
Cô thôi không nghĩ nữa, lập tức gọi điện cho bà Châu, nhưng thấy điện thoại để ở cửa ra vào.
Cũng không mang theo điện thoại?
Châu Y nuốt nước bọt, rón rén bước vào phòng bếp. Lúc đi ra, trong tay cô còn cầm một con dao phay.
Châu Y cầm dao, mắt nhìn thẳng vào thiếu niên. Cậu ta rõ ràng lùi lại một bước, tai thẹn đỏ bừng, nắm chặt chiếc khăn mặt trên tay, lắp bắp nói: “Chị… chị ơi…”
“Chị??!”
Xét khuôn mặt đẹp trai của cậu, chắc chắn Châu Y thiên về gọi bà Châu là mẹ hơn.
“Cậu là con riêng của mẹ tôi à?”
Thiếu niên gắng sức lắc đầu: “Không không, không phải đâu. Chị bỏ dao xuống đã nhé.”
“Hôm nay cậu nói rõ cho tôi nghe, không thì đừng nghĩ tới chuyện bước ra khỏi cửa này!” Châu Y cảm thấy đỉnh đầu như sắp bốc khói, bình thường cô rất thương bà Châu mà! Sao bà lại có bạn nhỏ khác chứ?!
“Tôi nói cho cậu biết, đừng có làm tôi tức giận!” Cô đã sắp khóc vì bị sốc rồi. Hu hu, vừa vào nhà đã bị ép nhìn thân thể người khác, còn chưa kịp ôm mẹ mình nữa, cô thật sự rất buồn! Nhưng là sinh viên đại học vừa trải qua huấn luyện quân sự, làm gì chịu thua dễ dàng. Mỗi ngày đứng ở tư thế quân đội đã rèn cho cô tinh thần mạnh mẽ, kiên cường trong lúc này…
“Tôi biết quyền anh quân đội đấy!”
Lời tuyên bố khiến bà Châu và ba Châu, vừa mới bước vào cửa, cùng nhau lặng người.
Chỉ mới hơn nửa tháng chưa gặp con gái mà giọng nói cô đã thay đổi như vậy sao?
“Tôi biết quyền anh quân đội đó!” Châu Y không để ý ba mẹ đã về, tiếp tục nhắc lại những điều cô biết về quyền anh, như muốn dùng khí thế để khiến đối phương phải khuất phục.
Cô nắm tay thiếu niên co lại bên cạnh.
Bà Châu nhận ra con gái không ổn, vội đến xem xét tình hình. Bởi vì Châu Y quay lưng lại, họ không nhìn thấy, chỉ đến lúc đến gần mới thấy cô cầm điện thoại và dao phay.
“Nhất Nhất, sao con lại cầm dao?”
Châu Y nhìn bà Châu lạnh lùng, nghiêm túc: “Bà Châu, trước hết trả lời câu hỏi của con đi. Tên này là ai? Sao mẹ lại có bạn nhỏ như vậy ngoài kia?”
“…”
Con gái nhà mình lại diễn quá lố rồi.
Bà Châu liếc mắt với ba Châu, mặt không đổi sắc, rút dao ra khỏi tay Châu Y: “Thằng bé là con trai dì Trần nhà bên cạnh. Hôm nay nhà dì Trần sửa sang nên mẹ với ba con sang giúp. Buổi tối Cảnh Hòa còn phải học bài nên để thằng bé sang nhà mình tắm rửa rồi làm bài tập một lúc.”
“…Phải, phải vậy đúng không?” Giọng Châu Y lúng túng, khí thế giảm đi rất nhiều.
Sau đó, cô hung hăng dùng mu bàn tay lau đi chút nước mắt chẳng có thật trên mặt: “Con là sinh viên đại học đã qua kỳ luyện quân sự, có ý thức cảnh giác cao, đây là thể hiện sự phản xạ phòng vệ nhạy bén của con!”
Vừa nói xong, căn phòng trở nên yên tĩnh đến khó chịu.
“…Mẹ, mẹ có thể ngừng cười được không?”
Bà Châu cười tới mức run cả người, bả vai khẽ nhún.
Biết rõ tính cách con gái, bà cười rồi giải thích với Trần Cảnh Hòa: “Cảnh Hòa, cháu đừng lo, thỉnh thoảng nó hay diễn hơi thái quá. Dì xin lỗi, dì quên chưa nói có người ở nhà, nên làm cháu hoảng sợ. Cháu đừng để ý nhé.”
“Không sao ạ.” Giọng thiếu niên hơi khô khốc, âm cuối còn run rẩy.
Bà Châu nhẹ nhàng vỗ lưng Châu Y nói nhỏ: “Cảnh Hòa còn học chung trường cấp 3 với con nữa, con chưa từng gặp sao?”
“…Chưa ạ.”
Châu Y lên lớp 10 mới chuyển trường, lúc đó còn tò mò mọi thứ. Nhưng lên lớp 11, cô chỉ say mê môn Vật lý, rồi đắm chìm vào cảm giác mê hoặc của những bài tập vật lý, dù đề chỉ có hai dòng. Vì vậy cô dành hết thời gian cho Vật lý, song thi đại học lại đạt điểm Hóa tốt nhất.