TRÊU CHỌC HÔN NHÂN

Chương 45: Đây Là Nơi Em Cầu Hôn Anh

Trước Sau

break



Edit+beta: LQNN203
Mộ Du Trầm đi giải quyết công việc, Thư Minh Yên nằm trên giường một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Có chút khát nước, cô xuống lầu uống nước, đúng lúc nghe thấy tiếng chuông cửa.
Thông qua hệ thống giám sát ở cửa, thấy đồ ăn mà Mộ Du Trầm đã đặt trước đó đã đến, Thư Minh Yên trực tiếp ra mở cửa.
Cô cầm hộp cơm đến bàn ăn, đặt lên đĩa, xem giờ cũng đã muộn, cô lên phòng làm việc trên lầu gọi Mộ Du Trầm xuống ăn cơm.
Cánh cửa khép hờ, cô gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói trong trẻo dễ nghe của người đàn ông: "Vào đi."
Thư Minh Yên đẩy cửa ra, nhìn thấy Mộ Du Trầm ngồi ở bàn làm việc.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ống tay áo xắn lên đến cẳng tay, đường từ cẳng tay đến cổ tay rõ ràng và nhẵn nhụi.
Bàn tay của anh rất đẹp, xương ngón tay thon dài, lúc này anh đang gõ gì đó trên bàn phím, dáng vẻ làm việc không chút cẩu thả, nhìn rất đẹp trai.
Thư Minh Yên đi tới, đứng ở mép bàn: "Khách sạn đưa đồ ăn tới rồi, ăn xong rồi hẵng làm việc tiếp, nếu không một lát nữa sẽ nguội."
Mộ Du Trầm đang trả lời email ở nơi làm việc, sau khi gửi đi rồi tắt máy tính, nắm tay cô đi xuống lầu.
Lúc đi xuống cầu thang, Thư Minh Yên nói: "Chiều anh ăn cơm xong sẽ đến công ty, em ở đây một mình cũng không làm gì, thuận tiện về nhà cũ lấy ít quần áo thay và sách vở."
Mộ Du Trầm suy nghĩ một chút: "Lát nữa anh đưa em về."
"Không cần, nơi này cách công ty gần như vậy, nếu lại đưa em đi anh sẽ phải đi xa, vừa rồi em gọi điện thoại cho tài xế ở nhà rồi, bảo chú ấy tới đón em."
Mộ Du Trầm gật đầu: "Buổi tối anh về nhà cũ đón em, ngày mai là cuối tuần anh ở cùng em."
Thư Minh Yên cười đáp: "Được."
Sau bữa trưa, Mộ Du Trầm đến công ty trước.
Khoảng nửa giờ sau, tài xế đến đưa Thư Minh Yên về nhà cũ.
Trên đường trở về, Thư Minh Yên đang ngồi ở ghế sau xe, di động đột nhiên vang lên, là Bạch Đường gọi đến.
Thư Minh Yên trả lời: "Chị Đường."
Bên kia Bạch Đường quan tâm hỏi cô: "Vết thương của em thế nào rồi?"
"Đã khỏi gần hết rồi, còn chị, tình hình thế nào?"
"Một lát nữa chị sẽ lên máy bay rời khỏi thành phố Đồng, trước tiên đi An Cầm gặp em, sau đó liền trở về quê ở Giá huyện, em đang ở An Cầm sao?"
"Ừm, em đang ở đây."
"Chị vừa đăng ký, ước chừng hai giờ nữa sẽ đến, đến lúc đó sẽ liên lạc với em."
"Ừm, được."
Sau khi cúp điện thoại, Thư Minh Yên gửi cho Mộ Du Trầm một tin nhắn WeChat: 【 Buổi chiều Bạch Đường đến gặp em, hôm nay cô ấy sẽ về quê, trước khi đi chúng em gặp mặt một chút.


Túi giấm lớn: 【 Anh biết rồi.



Túi giấm lớn: 【 Anh không hạn chế em kết bạn, không cần đem hết thảy báo cáo với anh.


Thư Minh Yên: 【 Vẫn phải nói trước, lỡ như có người lại nổi giận nói em bị thương chạy lung tung, cũng để anh ấy bớt lo lắng.


Túi giấm lớn: 【...】
Xe lái vào nhà cũ, quản gia đến giúp Thư Minh Yên mở cửa, cô bước xuống, cúi đầu tán gẫu với Mộ Du Trầm trên WeChat rồi bước vào nhà.
Dì Dung đang bận rộn trong bếp, nghe thấy động tĩnh liền ló đầu ra, cười chào hỏi: "Sao phu nhân đã về rồi?"
Quay đầu nhìn lại không thấy Mộ Du Trầm, liền hỏi: "Mộ tổng đâu?"
"Anh ấy đến công ty ạ."
Thư Minh Yên nhìn xung quanh không thấy lão gia tử nên hỏi dì Dung.
Dì Dung nói: "Cùng hàng xóm đi câu cá rồi, buổi sáng đi câu nửa ngày, trưa trở về ăn cơm lại đi, trong bếp còn nửa thùng cá, nếu lại mang thêm về, phỏng chừng tối nay sẽ có một bữa tiệc cá thịnh soạn cho xem."
Thư Minh Yên nghe xong nói: "Lão gia tử rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng chỉ có sở thích này thôi, để ông ấy đi đi ạ."
Sau khi trò chuyện với dì Dung thêm vài câu, Thư Minh Yên lên phòng trên lầu thu dọn quần áo mấy ngày tới sẽ mặc.
Mở tủ ra, cô bắt đầu lựa chọn trước đống quần áo đầy ắp bên trong.
Trước đây quần áo đều là mặc tùy tiện, ít khi nghiên cứu kỹ cách ăn mặc.
Bây giờ khi đã có thời gian, cô chọn ra những cái mà cô hài lòng một cách vô cùng thích thú, mặc thử từng cái một, tự hỏi Mộ Du Trầm sẽ thích phong cách nào.
...
Thư Minh Yên canh thời gian, khi Bạch Đường sắp đến sân bay, cô đến đón cô ấy từ sớm.
Để che đi vết thương trên đầu, cô đội một chiếc mũ ngư dân có vành rộng, kết hợp với một chiếc váy suông kiểu dáng cổ điển, rất tươi tắn và trang nhã.
Tài xế của Mộ gia đưa cô đến sân bay, Thư Minh Yên đợi ở lối ra của sân bay.

Bạch Đường liếc mắt nhìn thấy cô, cười vẫy tay với cô: "Minh Yên."
Mấy ngày không gặp, Bạch Đường tựa hồ gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn tiều tụy không ít.
Thấy cô ấy chỉ xách một chiếc túi nhỏ đơn giản, Thư Minh Yên ngạc nhiên: "Hành lý của chị đâu?"
Bạch Đường lắc đầu, nhưng ngữ khí lại rất thoải mái: "Không có hành lý, trước đây hết thảy đều là Cơ Trạch Dương mua, chị cũng không mang theo.

Như vậy khá tốt, mọi chuyện đều bắt đầu lại từ đầu."
Thư Minh Yên trong lòng thở dài, nắm lấy cánh tay cô ấy: "Đừng đứng đây nữa, em đưa chị đến Mộ gia, tài xế vẫn đang đợi ở bên ngoài."
Bạch Đường cười nói: "Chị không đi đâu, chị chỉ đến xem em một chút, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.

Thời gian cũng không còn sớm, một lát nữa chị sẽ trở về Giá huyện."
Cô ấy nhất định rất muốn gặp dì Bạch, cho nên Thư Minh Yên cũng không ép cô ấy ở lại, hai người tìm một quán cà phê gần đó ngồi xuống.
Sau khi gọi nước, Thư Minh Yên hỏi cô ấy: "Sau này chị có dự định gì không?"
Bạch Đường uống một hớp nước, cười nói: "Không có dự định gì, sau khi trở về tạm thời không đi nữa, chị muốn ở bên mẹ nhiều hơn."
"Vậy cũng tốt, dì Bạch nhất định rất nhớ chị."
"Minh Yên." Bạch Đường nắm lấy tay cô, hốc mắt đỏ hoe, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Nếu đêm đó không phải em, sợ là chị lại rơi vào tay Cơ Trạch Dương, em vì vậy mà bị thương nặng như vậy.

Đối với chuyện này, chị cảm thấy rất có lỗi, em đã giúp chị quá nhiều, chị luôn cảm thấy nói lời cảm ơn là quá nhẹ, nhưng chị không biết làm thế nào để báo đáp lòng tốt của em."
Người phục vụ bưng cà phê lên, Bạch Đường quay đầu lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Thư Minh Yên an ủi cô ấy: "Không cần để trong lòng, nếu đổi lại là em thì chị cũng sẽ giúp em.

Em vẫn nhớ khi ông nội em bị bệnh nặng không thể chữa khỏi, em cô đơn bất lực, chị đã luôn ở bên cạnh em, nói với em, nếu ông nội thật sự không còn, em sẽ là em gái ruột của chị.

Vì thuyết phục gia đình chị nhận nuôi em, chị đã bị ba chị đánh mắng, nhốt trong phòng tối, nhưng chị vẫn không bỏ cuộc, nhất quyết nhận em là em gái của chị."
"Sau này trước khi mất ông nội giao em cho Mộ gia, chị khóc tiễn em.

Từ đó về sau, mỗi năm em trở về, chị luôn là người xông lên đầu tiên, kiểm tra đi kiểm tra lại, xem Mộ gia có đối xử tốt với em không, ở đó có chịu ức hiếp hay không."
Bạch Đường nghe vậy có chút xấu hổ: "Đã lâu như vậy mà em vẫn còn nhớ rõ vậy à? Kỳ thật căn bản chị không giúp gì được cho em."
Thư Minh Yên dùng muỗng khuấy cà phê: "Khi đó chị mới bao lớn, em cảm nhận được tấm lòng của chị, biết chị thực sự coi em như em gái của mình, đây mới là điều quan trọng nhất.

Trong vòng một năm, tất cả người thân của em lần lượt qua đời, khi đó điều em thiếu nhất trong lòng đơn giản chính là điều này."
Khi đề cập đến biến cố đột ngột xảy ra của Thư gia, Bạch Đường không khỏi cảm thấy thương tiếc: "Cuộc đời của em quá khổ sở."
Thư Minh Yên cười lắc đầu: "Đời người nào có cuộc sống hoàn hảo.

So với vô số cô nhi trên thế giới này, em là người có cuộc sống tốt nhất rồi.

Ít nhất bây giờ, em cảm thấy rất hạnh phúc."
Thấy khí sắc của cô hôm nay có vẻ tốt, Bạch Đường hỏi: "Không phải Mộ Du Trầm giận em về chuyện lần trước sao?"
Thư Minh Yên nghĩ đến đêm qua, nhấp một ngụm cà phê.
Đôi mi dài cong vút của cô cụp xuống, vô ý để lộ ra vẻ thẹn thùng của một cô gái nhỏ: "Thật ra ban đầu anh ấy cũng không giận lắm, chỉ là quá lo lắng cho em, hiện tại đã nói rõ ràng rồi."
Bạch Đường thở phào nhẹ nhõm, vô cùng yên tâm: "Vậy thì tốt, tìm được một người ân cần, dịu dàng và hết lòng quan tâm đến em không dễ.

Hai người các em phải sống hạnh phúc đấy."
"Vâng, sẽ ạ."

Khi đang trò chuyện, sợi dây chuyền hải đường trên cổ của Bạch Đường đột nhiên bị đứt ra, lạch cạch rơi xuống bàn, truyền đến một âm thanh thanh thúy.
Bạch Đường hơi khựng lại, đầu ngón tay xoa chiếc vòng cổ.
Thư Minh Yên cũng nhìn sang: "Hoa hải đường trên đó thật tinh xảo, đẹp quá."
Đầu ngón tay Bạch Đường xoa xoa hoa văn trang trí trên đó vài lần, xấu hổ cười nói: "Cơ Trạch Dương tặng cho chị, sau khi đeo vào vẫn luôn không cởi ra, suýt chút nữa chị cũng quên mất."
Suy nghĩ của cô ấy có chút bay xa, nghĩ đến lúc đầu khi Cơ Trạch Dương theo đuổi cô ấy, dịu dàng, ân cần chu đáo, khiến cô ấy cảm thấy mình đã tìm được nơi về của mình.
Thư Minh Yên cầm thìa dừng một chút, nhìn vẻ mặt của cô ấy: "Chị còn thích anh ta không?"
Bạch Đường nhìn chiếc vòng cổ, trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu: "Chị không biết."
Cô ấy hít một hơi thật sâu, nói với Thư Minh Yên: "Chị nghĩ con người nên yêu bản thân mình trước, rồi mới có tinh lực cân nhắc xem mình có thích người khác hay không."
Thư Minh Yên vui mừng mỉm cười: "Sau này mọi thứ sẽ tốt hơn."
...
Đưa Bạch Đường bắt xe buýt đến Giá huyện, khi Thư Minh Yên trở lại nhà cũ của Mộ gia, trời đã gần tối.
Vừa xuống xe, thấy một chiếc xe thể thao đang đậu trong sân.
Thư Minh Yên biết chiếc xe thể thao này, nó thuộc về Mộ Tri Diễn.
Cô hỏi quản gia: "Mộ Tri Diễn tới ạ?"
Quản gia cung kính đáp: "Đúng vậy."
Sau cuộc náo loạn với Mộ Tri Diễn vào ngày lãnh chứng đó, Thư Minh Yên đã đến đoàn làm phim không lâu sau đó, chỉ mới quay lại vài ngày trước.
Đã lâu cô không gặp Mộ Tri Diễn, nhất thời cảm thấy kỳ lạ: "Có nói gì không ạ?"
Quản gia nói: "Thiếu gia Tri Diễn đã làm việc chăm chỉ ở công trường suốt hai tháng qua, chịu đựng rất nhiều cực khổ, không muốn làm nữa, cho nên đã đến cầu xin lão gia tử.

Nửa tháng trước đã tới đây một lần, lão gia tử không tha, bây giờ lại tới đây."
Thư Minh Yên liếc nhìn vào nhà, không nói gì.
Quản gia cẩn thận quan sát nét mặt đoán ý, nói: "Lão gia tử đi câu cá còn chưa trở về, hiện tại biết thiếu gia Tri Diễn đang ở sân sau, nếu như phu nhân không muốn gặp cậu ấy, cô cứ trực tiếp lên lầu."
Thư Minh Yên thực sự rất không muốn nhìn thấy anh ta, vì vậy cô gật đầu rồi đi thẳng vào phòng khách.
Ngay khi định lên lầu, Mộ Tri Diễn ở sân sau dường như nhận ra động tĩnh, bước vào: "Dì Dung, ông nội con về rồi à?"
Thư Minh Yên dừng lại ở cầu thang khi nghe thấy tiếng động, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Mộ Tri Diễn.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Thư Minh Yên quét qua trên mặt anh ta, trong con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó phá lên cười.
Khoảnh khắc Mộ Tri Diễn nhìn thấy Thư Minh Yên, anh ta đã vô thức muốn bỏ chạy, nhưng khi nghe thấy tiếng cười, anh ta dừng lại, cau mày tức giận: "Thư Minh Yên, có gì buồn cười chứ!"
Khóe miệng Thư Minh Yên giật giật, cố gắng không cười nữa.
Nếu không nhờ giọng nói quen thuộc, cô sẽ không nhận ra người trước mặt mình là Mộ Tri Diễn.
Anh ta trông gầy hơn nhiều so với trước đây, mô tả gầy như que rất phù hợp với anh ta.
Vấn đề là sau hai tháng phơi nắng, nước da của anh ta đen sạm như một con cá chạch bẩn thỉu, khó có thể liên hệ với gã ăn chơi trác táng trước đây.
Có vẻ như trong hai tháng qua, anh ta đi làm cu li là thật.
Thư Minh Yên tính toán, nếu anh ta ra ngoài tìm kiếm phụ nữ với vẻ ngoài tàn tạ như vậy, tất cả các cô gái sẽ phải kính nhi viễn chi* với anh ta.
*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
"Mộ thiếu gia, ba anh lưu đày anh ở châu Phi sao?" Sắc mặt Thư Minh Yên rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ sung sướng không giấu được.
Mộ Tri Diễn nhìn xuống chính mình, rồi nhìn Thư Minh Yên đang mặc bộ váy dài ở đầu cầu thang, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.
Nếu không phải mẹ anh ta cằn nhằn, anh ta thật sự làm không nổi ở công trường, cho nên ngay cả ngày hôm nay anh ta cũng không muốn đến.
Anh ta đã biết từ lâu rằng Thư Minh Yên đang ở nhà cũ sau khi trở về từ đoàn làm phim.

Để cô nhìn thấy bộ dạng ma chê quỷ hờn của anh ta, khẳng định cô sẽ chê cười anh ta.
Đừng nhìn Thư Minh Yên ngày thường không thèm để ý tới anh ta, nhưng khi tìm được cơ hội để cười nhạo anh ta, cô lại không keo kiệt chút nào.
Lúc trước cười cũng không phải là xấu hổ lắm, nhưng bây giờ thì khác.
Mộ thiếu gia cảm thấy vẻ ngoài ma quỷ của mình đã bị chà đạp thành cát bụi khi so sánh với Thư Minh Yên.
Thật đúng là chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Mộ Tri Diễn càng nghĩ càng trở nên xấu hổ, dần dần thẹn quá hóa giận: "Anh thành ra thế này, không phải là do em sao?"
Nụ cười Thư Minh Yên nhạt đi: "Bây giờ còn có thể nói như vậy, xem ra hai tháng vất vả cũng là vô ích."
Khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, cô cũng lười cùng anh ta nói nhảm, xoay người đi lên lầu.
Phía sau Mộ Tri Diễn gọi cô: "Thư Minh Yên!"
Thư Minh Yên quay đầu lại, khẽ nhíu mày: "Cháu không biết gọi trưởng bối bằng tên là không lễ phép sao?"
Cô tùy ý chống tay lên tay vịn cầu thang, đứng ở trên nhìn anh ta chằm chằm, "Cháu nên gọi thím là thím nhỏ đi."
Mộ Tri Diễn: "..."
Không khí đình trệ vài giây, khóe miệng Mộ Tri Diễn giật giật, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười: "Nghe nói em từ phim trường trở về lâu như vậy, còn bị thương, nhưng chú nhỏ thậm chí còn chưa từng về nhà, ông nội tự mình gọi điện thoại cũng không được, vợ chồng hai người có phải xuất hiện nguy cơ gì không?"
Thư Minh Yên thản nhiên cười: "Sao thím phải nói với cháu?"
Mộ Tri Diễn đếm ngón tay: "Ngày cưới của hai người hình như đã trôi qua, tại sao hôn lễ vẫn chưa diễn ra? Chú ấy có phải không muốn cưới em không?"
Thư Minh Yên không kiên nhẫn cùng anh ta nói nhảm, nhíu mày: "Chuyện liên quan đến cháu?"
"Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, anh đương nhiên phải quan tâm em.

Em nói người như chú nhỏ của anh rất dễ tiếp xúc sao, em còn thế nào cũng phải gả cho chú ấy.

Bây giờ cuộc sống thành ra như vậy, em nhìn xem thái độ chú ấy nhất định hối hận rồi đi? Không bằng ở bên anh, khi đó anh nói nguyện ý vì em mà thay đổi, nếu như em gả cho anh, anh nhất định sẽ đối tốt với em."
Nghe được lời này của anh ta, Thư Minh Yên không giận mà cười: "Mộ thiếu gia, cháu đi soi gương lại đi, ngẫm lại sao cháu ngày thường tự tin như vậy."
Mộ Tri Diễn liếc nhìn nước da của anh ta, vặn lại: "Bây giờ anh hơi đen, đó là do phơi nắng, một thời gian nữa bổn thiếu gia sẽ chăm sóc thật tốt, chẳng bao lâu nữa sẽ là một thanh niên đẹp trai phong độ, sẽ phất lên lại thôi."
Nói xong anh ta tự tin vuốt tóc.
Thư Minh Yên: "..."
Tình trạng dầu mỡ này thực sự là một vấn đề tận gốc, không có cách chữa trị.
Không thể tiếp tục nói chuyện với anh ta, Thư Minh Yên đang định đi lên lầu thì một giọng nói của người làm từ cửa truyền đến: "Phu nhân, Mộ tổng đã trở lại."

Trong phút chốc, khuôn mặt tự tin của Mộ Tri Diễn sụp đổ, các cơ trên người anh ta căng thẳng thấy rõ.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, khi Mộ Du Trầm đi tới thì thấy Thư Minh Yên đang đứng trên bậc thềm, cách đó không xa Mộ Tri Diễn đang đút túi, hai người đang đối mặt với nhau, có lẽ vừa rồi họ đang trò chuyện.
Mộ Tri Diễn nở một nụ cười nịnh nọt: "Chú nhỏ, hôm nay chú tan làm sớm vậy?"
Mộ Du Trầm liếc nhìn anh ta một cái, ngữ khí đều đều không có độ ấm nói: "Chuyện này chú nên hỏi cháu mới đúng."
Lúc này Mộ Tri Diễn lẽ ra đang ở công trường.
Nụ cười trên mặt Mộ Tri Diễn đông cứng lại, anh ta vội vàng nói: "Cháu nhớ ông nội, xin nghỉ nửa ngày để gặp ông nội."
Mộ Du Trầm lười để tâm đến chuyện của anh ta, đi về phía cầu thang, nhẹ nhàng hỏi cô: "Bạch Đường đi rồi à?"
Thư Minh Yên gật đầu: "Em cũng vừa mới về nhà không lâu."
Mộ Du Trầm nắm tay cô: "Đưa em vào phòng bôi thuốc."
Thư Minh Yên ngoan ngoãn để anh dẫn đi, cùng anh lên lầu.
Mộ Tri Diễn, người được coi như không khí, đứng ngây ra đó.
Vừa rồi nghe cuộc nói chuyện tự nhiên giữa hai người họ, anh ta không khỏi ngẩn người.
Không phải Mộ Du Trầm đã lâu không về nhà sao, sao hai người họ lại có vẻ thân thiết như vậy?
Trước kia anh ta còn chưa kịp chạm vào đầu ngón tay của Thư Minh Yên, đã bị cô mắng mỏ, dựa vào cái gì Mộ Du Trầm dắt tay cô, cô lại ngoan ngoãn như vậy?
Hai người họ lãnh chứng mới không bao lâu, còn không dài bằng thời gian anh ta và Thư Minh Yên ở cùng nhau.
...
Ngay khi đi dọc theo cầu thang lên tầng hai, chân của Thư Minh Yên đột nhiên nhẹ bẫng, cô bị Mộ Du Trầm chặn ngang ôm lên.
Cô kêu lên, ôm lấy cổ anh, không thể tin nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Mộ Du Trầm cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó sải bước đi về phía phòng ngủ: "Vừa rồi em nói chuyện gì với nó?"
"Cũng không nói cái gì, vừa về đến nhà liền đụng phải anh ta, nói vài câu." Cô hơi nhướng mi, nhìn mặt anh, "Anh ghen sao?"
Thư Minh Yên có chút buồn cười: "Giấm của anh ta anh cũng ăn, nếu như em có thể coi trọng anh ta, hiện tại còn có thể lấy anh sao?"
Mộ Du Trầm dừng lại trước cửa phòng ngủ, khóe miệng nhếch lên: "Đây là nơi em cầu hôn anh."
Thư Minh Yên: "..."
Vì sao lại dùng từ "cầu hôn", thật xấu hổ, hơn nữa cô cũng không tính là cầu hôn, cùng lắm là cầu cứu anh thôi.
Mộ Du Trầm nhớ lại dáng vẻ của cô đêm đó, mắt anh tối sầm lại.
Anh đang ôm cô, không rảnh tay, trầm giọng nói: "Mở cửa."
Thư Minh Yên cầm tay nắm cửa và xoay, cánh cửa dễ dàng mở ra.
Mộ Du Trầm bế cô vào, móc chân ra sau đóng cửa lại.
Còn chưa vào phòng, Thư Minh Yên đã bị anh ôm ngồi trên tủ ở huyền quan, hôn thật sâu.
Túi của Thư Minh Yên rơi xuống đất, cô muốn nhặt lên nhưng Mộ Du Trầm không quan tâm chút nào, mút cánh môi cô nói một cách mơ hồ: "Ném hỏng rồi mua cho em cái mới."
Anh ôm lấy má cô, hơi thở nóng hổi phả lên, trong phòng ánh đèn lờ mờ, đôi mắt u ám kia ẩn hiện trong bóng tối.
Đầu ngón tay xoa xoa làn da cằm của cô, Mộ Du Trầm ghé sát vào tai cô khàn giọng nói: "Thực ra đêm đó anh rất muốn em."
Lúc đó cô đang ngủ trên sô pha, rất gần anh, anh bị tra tấn đến cả đêm không ngủ được.
Tim Thư Minh Yên đập thình thịch, đẩy anh một cái, nói gần nói xa: "Không phải nói muốn đưa em đi bôi thuốc sao? Sao vừa vào cửa liền hôn."
Mộ Du Trầm cười, nhỏ giọng nói: "Được, vậy chúng ta bôi thuốc trước."
Bật đèn, anh cúi xuống nhặt chiếc túi dưới đất đặt sang một bên.
Thư Minh Yên nhân cơ hội này nhảy từ trên cao xuống, cởi mũ đi vào trong: "Kỳ thực vết thương đã đóng vảy hoàn toàn, vài ngày nữa chắc sẽ lành lại, cảm giác không bôi thuốc cũng không có trở ngại gì."
Vừa dứt lời đã thấy Mộ Du Trầm lấy trong túi ra một lọ thuốc mỡ nhỏ.
Thư Minh Yên nhớ tới cái lọ này, là thuốc mỡ sáng nay anh bôi cho cô.
Nhìn chằm chằm thuốc mỡ, mí mắt Thư Minh Yên giật giật.
Nơi mà anh định bôi thuốc cho cô hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ!
Bắt gặp ánh mắt hoài nghi của cô, Mộ Du Trầm rất thẳng thắn: "Bác sĩ nói, mỗi ngày hai lần, tối mai là tốt lên rồi."
Thư Minh Yên: "..."
Bác sĩ dặn dò anh chi tiết thế?
Làm thế nào mà anh thảo luận vấn đề này với bác sĩ với khuôn mặt như vậy?
*****
Editor: Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2022 rồi, loáng cái chúng ta đã theo dõi chuyện tình của chú nhỏ và Tiểu Thư được hai tháng cuối của năm.

Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua, từng lượt vote và những cmt đáng yêu của mọi người khiến mình vui hẳn ra sau mỗi chương ra lò.

Nhân đây xin chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, cũng chúc bản thân vẫn luôn duy trì nhiệt huyết bừng bừng tiếp tục niềm đam mê edit này, đem đến những câu chuyện thú vị cho mọi người.

Hy vọng sắp tới mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ mình *bắn tim*
Happy new year.


break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc