Huyền Diễn nhìn Thanh Hư Tử, mặt không biểu cảm: "Nàng ấy là một cô nương yếu đuối, cầu phúc cho người đã khuất, sống một mình trong núi. Tình cảnh như vậy, sư phụ đã là người tu đạo nên có lòng thương xót, sao còn đến hỏi ta?"
"Hả?" Thanh Hư Tử có chút ngây người. Ông không hiểu lời Huyền Diễn nói. Ông lặp lại, cố gắng mổ xẻ ý nghĩa trong từng chữ: "Một cô nương yếu đuối, cầu phúc cho người đã khuất, sống một mình trong núi..."
"Không sai, sống một mình trong núi, không người thân nương tựa." Huyền Diễn gợi ý một chút.
"À, không người thân nương tựa?" Thanh Hư Tử sốt ruột vò râu : "Rồi sau đó?"
Vẫn là Huyền An lợi hại, phục vụ bên cạnh Huyền Diễn lâu ngày, ít nhiều cũng đoán ra được vài phần. Hắn thăm dò tiếp lời : "Nữ thiện tín đã đáng thương như vậy, người tu đạo chúng ta nên có lòng từ bi. Thế này đi, đêm giao thừa, mời nàng ấy qua, đến Quán thắp một nén hương, ăn một bữa chay, để cô ấy hưởng chút phúc khí của Tam Thanh Tổ Sư. Há chẳng phải tốt hơn bùa bình an sao?"
Huyền Diễn khẽ nhấc cằm, thờ ơ nói: "Ta chỉ tiện miệng nhắc đến mà thôi. Chuyện này, sư phụ tự mình cân nhắc, không liên quan gì đến ta."
Trên đời này làm sao có thể có người làm bộ làm tịch đến như vậy?
Thanh Hư Tử hận không thể đánh cho Huyền Diễn một trận nhưng dù sao ông cũng không dám. Chỉ đành đứng dậy lần nữa, cam chịu nói: "Huyền An nói rất đúng. Sư phụ ta lập tức đi mời nữ thiện tín qua. Trong phạm vi mười dặm, chỉ có một hộ gia đình này. Láng giềng tức là có duyên, chi bằng tụ lại cho náo nhiệt."
Lão đạo sĩ lại dẫn đạo đồng ra cửa lần nữa.
Huyền An rất lanh lợi, liền dẫn mấy sư đệ sang lấy nước chuẩn bị trà. Nước phải là tuyết tan từ lá thông trên đỉnh núi. Trà phải là trà Dương Tiện cống phẩm Nghi Hưng năm nay. Để thể hiện sự long trọng, lại tìm một bộ chén trà màu xanh rêu, màu mận chín ra.
Huyền Độ đi theo sau, kéo kéo tay áo Huyền An, hạ giọng nói: "Sư huynh thích sự yên tĩnh như vậy, ngươi lại đề nghị người ngoài đến, ồn ào náo nhiệt, cẩn thận làm sư huynh không vui."
"Ngươi thì biết gì?" Huyền An lén lút chỉ vào Huyền Diễn, nói nhỏ: "Ngươi nhìn xem, sư huynh năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhưng lại như tuổi xế chiều. Tự giam mình trong nơi nhỏ bé này, ngay cả lời cũng không nói, cuộc sống còn có ý nghĩa gì? Kể từ khi nữ thiện tín kia đến, số lần sư huynh tức giận tăng lên đặc biệt nhiều, lời nói cũng tăng lên đặc biệt nhiều, chẳng phải rất tốt sao?"
Huyền Độ không thấy có gì tốt, hắn cũng không muốn tranh cãi với Huyền An, lắc đầu, "chậc chậc" hai tiếng.
Huyền Diễn ngồi yên uống trà.
Sau hai nén hương, Thanh Hư Tử quay lại. Nhưng phía sau ông ta vẫn chỉ có tiểu đạo đồng đó.
Thanh Hư Tử bước vào, cởi bỏ áo tơi, phủi phủi những hạt tuyết đọng trên người, rồi cằn nhằn: "Huyền An đúng là lắm lời, người ta có gì đáng thương đâu. Cô nương ấy đã xuống núi về nhà ăn Tết từ sớm rồi. Trong cái phủ đó chỉ còn lại hai người hầu trông coi thôi. Bên ngoài lạnh lẽo thế này, làm ta chạy vô ích một chuyến."
Ông ta cố ý liếc nhìn Huyền Diễn một cái: "Nghĩ lại cũng phải thôi. Nữ thiện tín với khí chất và dung mạo như thế, vừa nhìn đã biết xuất thân cao quý. Thế gia đại tộc là nơi coi trọng lễ nghi đạo đức nhất, tuyệt đối sẽ không để nương tử nhà mình ở ngoài một mình đón giao thừa, ăn Tết. Các ngươi, toàn là lo chuyện bao đồng."
Huyền An điên cuồng ra hiệu bằng mắt với Thanh Hư Tử. Thế nhưng Huyền Diễn lại không nói gì. Hắn thần sắc lạnh lùng, đứng dậy, chắp tay sau lưng đi ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn lên.
Sân vắng phủ đầy tuyết, cành khô khẳng khiu, bốn bề trắng xóa. Một năm sắp hết chỉ trong chớp mắt, mây nổi sắp chìm xuống. Trời và đất đều mênh mang.
Hắn nhớ lại câu nói mà nàng đã từng nói với hắn, trong cái ngày nàng quỳ giữa tuyết: Trời đất rộng lớn, mà lại không có nơi nào để về.
Nói rất đúng!