"Con, con..." Phó Chi Hạ tức giận đến cực điểm, chỉ vào Phó Đường Lê, tay cũng run lên. Nhưng Phó Đường Lê là Thái tử phi tương lai, trong nhà còn có Phó Phương Tự chống lưng. Phó Chi Hạ yếu đuối, mắng cũng không dám mắng, đánh cũng không dám đánh, "Con" được nửa ngày, nhịn rồi lại nhịn, chỉ có thể quay người lại, đối diện với linh vị của Hàn thị, gần như nghẹn lời.
"Phu nhân, nàng xem, cái nghiệt chủng này sinh ra đã khắc mẫu, hại nàng mất mạng. Đáng lẽ nó phải cảm thấy hổ thẹn, chuộc lỗi gấp bội mới phải, giờ nó lại tự mãn vì leo lên cành cao, bất kính bất hiếu với cha mẹ, chẳng phải khiến người ta lạnh lòng sao? Năm xưa là ta nhất thời lầm lỡ, bảo vệ nó, bỏ mặc nàng. Ta có lỗi với nàng, không đáng đâu, thật sự không đáng!"
Phó Đường Lê hít sâu một hơi, mím chặt môi, sắc mặt nàng có chút tái nhợt.
Phó Thiếu Dao thấy cầu xin vô vọng, khóc càng lúc càng thê thảm: "Cả nhà chúng ta đang sống yên ổn, tỷ ấy lại là người nào, tại sao phải quay về? Con biết, phụ thân và mẫu thân thương con, tỷ tỷ tâm địa hẹp hòi, cứ khăng khăng không muốn thấy con tốt đẹp. Thôi được rồi, đừng cầu xin tỷ ấy nữa. Con không nỡ để cha mẹ vì con mà chịu đựng bực tức. Tỷ ấy muốn hại con, cứ để tỷ ấy hại, con cũng không sợ gì hết."
Dương thị rớt nước mắt, ôm Phó Thiếu Dao vào lòng, gọi bằng những lời yêu thương như "tâm can bảo bối”, dỗ dành trăm kiểu: "Con gái tội nghiệp của mẹ ơi, rốt cuộc con đã làm sai điều gì, mà phải chịu khổ như vậy? Mẫu thân hận không thể đem thân mình chịu thay cho con."
Phó Chi Hạ vô cùng thương xót, tiến lên, mỗi tay đỡ lấy một người, nâng Dương thị và Phó Thiếu Dao dậy, hối hận nói: "Là ta vô dụng, không bảo vệ được Yến Nương. Ta thẹn với hai mẹ con nàng."
Nô bộc trong nhà không ai dám lên tiếng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, từng người giả vờ như tượng đất tượng gỗ.
Phó Đường Lê im lặng nhìn ba người nhà họ ôm nhau thành một khối. Vốn định tranh cãi thêm vài câu với Phó Chi Hạ nhưng chợt cảm thấy chán nản, không muốn nói gì nữa.
Trên án gỗ đàn hương được thắp hương, trong chậu đồng tím đốt tiền giấy. Khói trắng bay lượn, làm cay mắt người ta. Người đã khuất, chỉ còn lại một bài vị gỗ cũ và một hàng chữ lạnh lẽo.
Phó Đường Lê cúi đầu lạy linh vị của người mẹ đã mất, xoay người bước ra ngoài.
Phó Phương Tự và Hàn Tử Sâm đang uống trà trò chuyện trong thư phòng. Hàn Tử Sâm văn võ song toàn, vừa có thể nói với Phó Phương Tự về đạo đối địch trên sa trường, vừa có thể trao đổi vài câu về đề thi sách luận của kỳ thi Hương năm nay. Lời nào cũng có cơ sở, có kiến giải riêng, khiến Phó Phương Tự liên tục gật đầu.
Phó Phương Tự là Thượng Thư Lệnh, ngày thường thể hiện uy quyền sâu nặng. Giờ đây đối đãi với Hàn Tử Sâm lại hòa nhã vui vẻ, cùng hắn bàn luận về thế cục triều đình hiện tại, dốc hết ruột gan, lời nói ân cần.
Hai bên càng lúc càng tâm đầu ý hợp, có ý hận vì gặp nhau quá muộn. Phó Phương Tự thở dài: "Đáng tiếc con cháu ta đông đúc, lại không một ai sánh được với Tử Sâm. Tây Ninh Bá quả thật có phúc."
"Lão Thái gia hà tất phải tự ti." Hàn Tử Sâm ánh mắt lóe lên, cười nói, "Nhà họ Phó có biểu muội ở đây, chẳng phải hơn Tử Sâm gấp trăm lần rồi sao?"
Phó Phương Tự vỗ vai Hàn Tử Sâm, lời nói có thâm ý khác: "Tước Nương còn trẻ người non dạ, sau này còn cần Tử Sâm giúp đỡ nhiều hơn."
Hàn Tử Sâm đáp: "Huynh muội trong nhà, lẽ ra phải như vậy."
Đang nói chuyện, Phó Đường Lê bước vào bái kiến ông nội. Phó Phương Tự hôm nay đặc biệt hòa nhã, tự tay đỡ cháu gái dậy, ôn tồn hỏi nàng: "Tước Nương sao mắt có hơi đỏ, có phải vì ngày giỗ của mẫu thân con mà buồn rầu? Thật là một đứa con hiếu thảo."
"Vâng." Phó Đường Lê cúi đầu thấp, cung kính bẩm báo với ông nội: "Những ngày này con đều ở Vân Lục Quán trên núi Thanh Hoa thắp hương cầu phúc, thỉnh Đạo trưởng trong Quán chép Thái Thượng Cứu Khổ Kinh bảy lần bảy là bốn mươi chín lần cho con. Đã hẹn cúng tế trai thần vào hôm nay, để giải trừ tai ương cho bà ngoại và mẫu thân đã khuất. Hiện giờ nghi thức cúng tế trong nhà đã xong, con dự định lên đường ngay lên núi, đặc biệt đến báo cho ông nội biết."
Phó Phương Tự khẽ cau mày: "Nếu muốn cầu phúc cho người đã khuất, đi đến Nguyên Chân Cung trong thành là được rồi. Ông nội cũng có chút mặt mũi, có thể nhờ Thanh Dương Chân Nhân tụng kinh cho con. Hôm nay tuyết rơi, trời thì lạnh, hà tất phải đi đến cái Quán hoang vắng, không tên tuổi đó."