Trêu Chọc Chết Người, Đại Lão Bệnh Kiều Cứ Dính Lấy Tôi

Chương 1

Trước Sau

break

Thời Nguyện dường như vẫn còn cảm nhận được cơn đau nhói khi bị đá trúng huyệt Thái Dương.

Cô xoa xoa trán rồi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mặt.

Tấm màn đỏ mỏng manh, ánh đèn màu hồng phấn.

Cái quỷ gì thế này?

Thời Nguyện chớp mắt, hàng mi cong khẽ rung lên vài cái rồi dừng lại.

Một đoạn văn dài cùng hình ảnh đầy màu sắc ồ ạt đổ vào đầu cô như sóng triều, khiến cô đau đến run rẩy cả người.

May mà sau cơn đau đó, cô cũng hiểu ra được tình cảnh hiện tại.

Cô đã xuyên không, nhưng không chỉ vậy.

Cô xuyên không vào trong một cuốn tiểu thuyết – nói cách khác là xuyên sách!

Và cô trở thành người vợ "pháo hôi" cùng tên với Thời Nguyện – vợ hợp pháp của đại phản diện truyện, Giang Ngộ!

Và thời điểm cô xuyên tới chính là đêm tân hôn – ngay sau khi vừa nhận giấy kết hôn với đại phản diện.

Thời Nguyện nhìn kết cục mà vai diễn của mình trong nguyên tác phải chịu vì nam chính, không khỏi bật ra một tiếng “chậc”.

Sau đó, cô vô cảm ngồi dậy.

Vừa lúc đó, đại phản diện đẩy cửa bước vào.

Cô lặng lẽ quan sát người đàn ông đứng ở cửa.

Tóc anh hơi rối, môi mím chặt, dù khuôn mặt lạnh lùng nhưng không thể che lấp khí chất gợi cảm mê hoặc.

Ánh mắt Thời Nguyện hạ xuống, dừng lại ở vòng eo săn chắc được tôn lên bởi áo sơ mi đen và quần tây.

Cô chống tay xuống giường, khóe môi khẽ cong.

Dáng người thật là tuyệt.

Nhìn cái eo này, rõ ràng rất có lực.

Giang Ngộ thu lại biểu cảm, vừa tháo khuy tay áo bằng một tay, vừa tiến đến chỗ cô gái đang ngồi ở mép giường.

Anh cúi người xuống, dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú lại hiện lên chút phong trần lười biếng.

“Tôi muốn ngủ rồi…”

Môi anh vừa hé mở, dường như còn định nói gì nữa, nhưng đúng lúc đó, cô gái trước mặt ngước đôi mắt mèo lấp lánh nhìn anh, môi hồng khẽ hé.

“Anh chạm vào tôi rồi.”

Giọng cô gái mềm mại ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại khiến người đàn ông sững lại, yết hầu khẽ động.

Thời Nguyện nhìn sắc mặt đang thay đổi nhanh chóng của đại phản diện, chỉ cảm thấy thú vị.

Cô nghiêng đầu, khẽ động chân trái, đá vào đầu gối anh một cái.

“Chạm vào chân tôi rồi, lùi lại một chút.”

Người đàn ông cụp đôi mắt đen sâu thẳm xuống, nhìn cô gái nhỏ đang ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội.

Giọng nói trầm thấp vang lên đều đều: “Tôi không quan tâm cô đang giở trò gì, bây giờ ra ngoài.”

Quả nhiên người đẹp, đến cả giọng nói cũng dịu dàng như thế.

Thời Nguyện hoàn toàn làm ngơ nội dung trong câu nói của anh, mắt không rời tay anh – những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Không chỉ giọng hay, tay cũng đẹp nữa.

Cô chậm rãi mỉm cười, “Nếu tôi nhớ không nhầm, thì bây giờ đang là đêm tân hôn của chúng ta đúng không?”

Giang Ngộ nhướng mày, bàn tay thon dài đưa ra, túm lấy cánh tay cô gái.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, cửa đã bị gõ.

Một giọng nói hơi khàn vang lên: “Thiếu gia, lão gia bảo tôi mang ít đồ qua.”

Thời Nguyện biết ngay là ai – quản gia thân cận bên cạnh lão gia nhà họ Giang.

Xem ra tuyến cốt truyện bắt đầu rồi...

Sau khi được Giang Ngộ đồng ý, quản gia đẩy cửa bước vào.

Đúng như dự đoán, Thời Nguyện thấy trong tay ông là hai bát canh.

Giang Ngộ cũng lập tức buông tay cô ra, đứng thẳng dậy.

Quản gia đặt canh lên bàn trước mặt hai người: “Đây là canh do lão gia đặc biệt sai người chuẩn bị, mời thiếu gia và thiếu phu nhân uống trước khi nghỉ ngơi.”

Miệng nói là canh, nhưng cả Thời Nguyện lẫn Giang Ngộ đều rõ.

Hai bát này là “canh tăng hứng” do ông cụ lo xa chuẩn bị cho đêm tân hôn của hai người...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc