Một ly du lịch vòng quanh thế giới, ít nhất sáu loại rượu cơ bản được pha trộn, nồng độ cồn cao tới ba mươi lăm phần trăm, cũng chỉ có Từ Lê không rành thế sự mới dám một thân một mình cầm đuôi ly uống hai ba ngụm rượu, tự coi mình như vật hiến tế, ở đó công khai khiêu khích thợ săn.
Gan thật lớn.
Kéo khóa kéo xuống, từng tấc từng tấc một mở ra nước lê được đóng gói tỉ mỉ.
Hồng nhuận, nhiều chất lỏng và sung mãn.
Dây vai của chiếc váy rủ xuống, hai bầu ngực sữa nhảy ra, hình dáng đầy đặn, kích thước vừa phải.
Hạ Tắc đến gần, luồng khí nóng phả vào tai Từ Lê, "Ngực của em thật đẹp."
Nước nóng không ngừng tưới vào, đầu ngón tay thô ráp cọ xát qua, trái sữa đỏ diễm run rẩy đứng lên, Từ Lê vùi đầu vào cổ Hạ Tắc, kìm lòng không được rêи ɾỉ một tiếng.
Cô vẫn say sưa, eo lắc lư, ngực lắc lư, thân thể không ngừng trượt xuống.
Anh ước lượng bộ ngực đầy đặn trong bàn tay to, xòe năm ngón tay ra, không nhịn được vò mạnh, để bộ ngực trắng sữa tràn ra khỏi kẽ tay.
Trong tay thoả mãn khoái ý, để con thú đói nếm vị ngọt.
Ngày đó ở bệnh viện có thể làm mà không làm, để cho dây leo du͙© vọиɠ phía dưới ngày một lớn lên, những ngày gần đây đều trở thành ác ma.
Đẩy ngã cô, miệng lớn muốn hút, mặc cho đầu vυ" sưng đỏ đau đớn, dính đầy nước miếng.
Muốn đυ. cô, trói cô ở trên giường một ngày một đêm, để mặc cô yêu kiều kêu khóc, cao trào cầu xin, cao trào gào thét, tùy ý anh đục khoét đóng dấu, cho đến khi cả thân lẫn tâm chỉ có thể dung hạ một người, chỉ nhận ra miệng anh, tay của anh, nhiệt độ cùng hình dạng phía dưới của anh.
Rốt cuộc không nhớ nổi cái khác.
Tuy nhiên, liên tục xuất hiện hàng ngàn loại ham muốn, có thể khiến cô sợ hãi vào lúc này.
Chiếc váy rơi trên mặt gạch, Từ Lê gần như khỏa thân, chỉ chừa lại một chiếc quần chữ T bằng ren với ít vải vóc đến mức chỉ che được một phần, còn có thể nhìn thấy lờ mờ những lọn lông xoăn.
Trước mắt Hạ Tắc tối sầm lại, hơi thở cũng trở nên dày đặc.
"Em là muốn làm anh phát điên lên thôi đúng không?"
Một quả lê kiều diễm như vậy, cho rằng mình có thể bị bất kỳ người đàn ông nào trong quán bar ăn thịt, liền trở nên hung bạo và tức giận.
“Em muốn tắm rửa, tắm rửa.” Chú mèo nhỏ say rượu hoàn toàn không rõ tình huống, cô kéo nơ con bướm bên hông ra, qυầи ɭóŧ chữ T rơi xuống mắt cá chân, mũi chân cô tìm kiếm, đá cái thật xa.
Hạ Tắc không thích mùi thơm nhân tạo nồng nặc, sau khi ngâm mình, mùi sữa tắm thảo mộc tao nhã tràn ngập cả phòng.
Miếng bông xoa bóp qua cổ, ngực, lưng, mông của Từ Lê, không bỏ sót chỗ nào, ngay cả bắp đùi cũng được cẩn thận đẩy ra, ngón tay trượt qua trượt lại mấy lần.
Từ Lê đang buồn ngủ đột nhiên bừng tỉnh, cô kéo tay ở giữa chân ra, nhíu mày lại.
"Làm sao vậy? Muốn rửa sạch sẽ."
"Chú, chú đừng dùng tay cắm vào, đau quá." Thanh âm Từ Lê có chút run rẩy.
Không hiểu nổi lên nghi vấn, Hạ Tắc nhàn nhạt hỏi.
"Bị thương sao?"
Từ Lê lắc đầu, lại nhắm mắt lại.
Được quấn trong một chiếc khăn tắm, Từ Lê được tắm rửa sạch sẽ, được đưa lên giường trong phòng ngủ chính.
Mặt bên chạm vào gối bông mềm mại dễ chịu, cô tựa hồ lâm vào giấc ngủ say một lúc, nhưng lại tựa hồ không có, khi lần nữa mở mắt ra, đầu óc đã có chút thanh tỉnh.
Một vài ngọn đèn được điều chỉnh ở độ tối thấp nhất, chiếu rọi bức tường trắng, tạo nên bóng người đang dây dưa.
Hạ Tắc trần như nhộng, hai tay chống ở bên người, tóc hơi ướt, khuôn mặt thâm thúy, môi hồng nhuận, ánh mắt dán chặt vào cô.
Lồng ngực cường tráng, cơ bắp toàn thân kéo căng, cơ bụng sắp hàng chỉnh tề, đường cong cơ thể căng tràn sức sống, tôn lên vẻ gợi cảm của nội tiết tố thuần khiết.
Nhớ lại cảnh tự an ủi đêm hôm đó, Từ Lê lặng lẽ đỏ mặt.
"Lúc này tỉnh rồi?" Hạ Tắc hỏi.
Từ Lê không dám nhìn xuống, lui về phía sau, muốn giấu mình đi.
“Đừng trốn.”
Hạ Trạch kiềm cằm cô, đem mặt quay trở về.
Một tay nhặt chiếc bịt mắt màu đen lên, anh nâng đầu cô lên, chặn tầm nhìn của Từ Lê.
Anh đỡ Từ Lê dậy, hai chân xuống giường, dắt cô từng bước đi về phía phòng khách.
Nến thơm thắp lờ mờ, tiếng nhạc lẳng lặng chảy đi, cả căn phòng như chìm trong giấc mộng.
...
'Cause girl you're perfect'
Bởi vì em là một cô gái hoàn mỹ.
'You're always worth it'
Thế nên anh cho em tình yêu này là quá xứng đáng.
'And you deserve it'
Vì em rất xứng đáng.
'The way you work it'
Cách em vun đắp cho tình yêu đôi ta.
* Bài hát Earned It (Fifty Shades Of Grey) - The Weeknd
Hắc ám ngăn cản tất cả sự xấu hổ có thể xảy ra, khuếch đại các giác quan, Từ Lê có thể ngửi thấy mùi thơm tao nhã.
Vừa định nói chuyện, một bàn tay to ấm áp nhanh chóng siết chặt eo cô, sau đó trượt đến sau lưng cô, hổ khẩu nâng lên, tiện thể xoay quanh, Từ Lê ngã vào trong ngực người đàn ông, không có chút khoảng cách, núm vυ" bị đè đến biến dạng, hai đùi chồng lên nhau, một cỗ nóng rực cọ qua bờ mông, lập tức dời đi.
Người đàn ông hô hấp đều đặn, nhưng Từ Lê không thể khắc chế được sự nôn nóng của mình.
Nửa bài hát tiếp tục, da thịt như có như không đụng chạm khiến người ta nảy sinh ý muốn phá vỡ.
"Thầy Hạ....” Từ Lê ủy khuất cắn môi dưới, “Để em nhìn thầy.”
“Em không sợ xấu hổ sao?” Hạ Tắc cười khẽ, giọng nói khàn khàn như lông vũ cào người, nghe vào tai Từ Lê, không khác gì dụ hoặc.
"Thầy..." Từ Lê vươn tay muốn sờ, nhưng vồ hụt.
Phần eo bị ôm, Từ Lê còn chưa biết rõ phương hướng, trong nháy mắt liền bị đặt ở trên tấm trải thảm.
Đôi môi hơi mát lạnh của Hạ Tắc rơi xuống, đầu tiên là mổ nhẹ một cái, sau đó từ từ xâm nhập vào khoang miệng, cẩn thận tuần tra mọi ngóc ngách, hai người nhẹ nhàng trao nhau một nụ hôn dài.
Hô hấp của Từ Lê còn chưa vuông vức, nụ hôn tinh tế chuyển xuống phía dưới.
Thịt ở vành tai bị cuốn liếʍ, đầu lưỡi ướt át của người đàn ông lướt dọc theo cổ, đến gần bầu ngực.
Từ Lê run lên.
Đầu vυ" mẫn cảm được ngậm vào trước, đầu lưỡi đảo quanh, nghiền ép, mυ"ŧ rồi phun ra, một tay khác khêu gợi đầu vυ", kéo lên, buông xuống, đưa đẩy lắc lư.
Từ Lê thở ra, ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
Sắc hồng diễm lệ trải dài từ khuôn mặt đến toàn thân.
Cô xưa nay không biết mình có thể mẫn cảm như vậy, giống như ngâm mình trong một hồ suối nước nóng, muốn nhiều hơn nữa.
Khi luồng khí nóng đến gần hạ thân, Từ Lê vẫn kẹp chặt hai chân.
"Buông ra, để anh hôn em.”
Giọng Hạ Tắc không cường ngạnh, nhưng Từ Lê vẫn thấp giọng cự tuyệt, "Rất bẩn, không muốn, em không thích.”
Từ Lê cực kỳ bài xích khẩu giao, trước kia, thử qua an ủi thực sự quá ít, ít đến mức không có cảm giác thoải mái.
“Đừng sợ, đừng bài xích tiếp nhận bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể em.” Thanh âm trầm thấp mê hoặc, “Mỗi một chỗ trên người em, anh đều muốn chạm vào.”
Nụ hôn thăm dò rơi xuống bụng dưới, Từ Lê cảnh giác hơi thả lỏng, hai chân lập tức bị đẩy ra.
Không khí nóng bỏng chạm tới điểm thủy triều, có thể cảm nhận được hơi thở của Hạ Tắc trên hạ thân, Từ Lê ngượng ngùng không thôi, muốn lùi mông lại, lại bị hai bàn tay to lớn kéo lại.
Hai bàn tay to giữ chặt hai bên mông, đẩy chóp mũi cao thẳng vào khe hở, đầu lưỡi thô ráp liếʍ láp thịt mềm, trượt qua trượt lại.
Một cỗ chấn động như điện giật từ xương sống của cô truyền đến, Từ Lê không thể kiềm chế bản thân kêu lên.
Vừa kiều, vừa mị.
Trên cuống bối thịt nhỏ được lật lên, liếʍ mυ"ŧ, linh hoạt xoay tròn, một luồng điện liên tục ập đến, không tự chủ được, Từ Lê muốn chống lại, hạ thân lại tuôn ra đại lượng mật dịch.
"Không, không, rất bẩn."
"Không bẩn."
Chiếc lưỡi cắt tâm của quả lê, đẩy nó đến độ sâu ngọt ngào hơn, một lần lại một lần, ra cạn nhập sâu, gần như cả cửa huyệt đều bị Hạ Tắc hút vào trong miệng, dùng sức mυ"ŧ, cứng rắn bức phải đạt cao trào.
Năm ngón tay nắm chặt tấm thảm dưới thân, Từ Lê ngửa cổ duyên dáng lên, miệng lớn hô hấp.
Toàn thân được cọ rửa qua một lần, thật lâu sau mới định thần lại, nước mắt đã chảy đầy mặt.
Hạ Tắc tháo bịt mắt ra, khuôn mặt đỏ bừng, đầy mồ hôi và nước mắt.
Cô khóc phi thường thê thảm, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hôn cô cũng không cản được.
Từ Lê không chỉ cảm thấy tội lỗi vì đây là lần đầu tiên phản bội tình yêu, mà còn vì cô cho rằng thân thể ít ham muốn của mình vậy mà có thể được người đàn ông khác vỗ về liếʍ láp đến tiết ra.
Cơn ngứa gãi từ sâu trong cơ thể cô trào ra, cô tuyệt vọng khao khát được lấp đầy, được xâm nhập, được làm mọi thứ, bất kể thế nào, chỉ để được yêu mãnh liệt.
Cô chưa bao giờ cảm thụ qua những thứ này.
tìиɧ ɖu͙©, với Từ Lê mà nói.
Không thể không nói, giống như hành vi ẩn giấu sau khi tắt đèn, địa điểm chỉ có thể ở trên giường, ngay từ đầu đã trung quy trung củ, bất luận tư thế nào cũng đều da^ʍ đãиɠ hỗn độn.
Ngay từ đầu, sự tục tĩu không đúng đắn khiến cô không thể không chống lại tìиɧ ɖu͙©.
Những điều này, cô không dám để ai biết.
Cô sợ hãi, bị coi thường, đội vương miện với bất kỳ màu sắc nào.
Ba cô đã cự tuyệt để cô làm chứng, không muốn cô trở thành nạn nhân của một kẻ lạm dụng tìиɧ ɖu͙© trẻ em.
Ngày tháng trôi qua, Từ Lê giấu quá khứ vào nơi tăm tối nhất, để xiềng xích trách nhiệm đa͙σ đức, khóa chặt nỗi đau.
Coi như không nghĩ thêm về nó nữa, không nhìn vào nó nữa, lật qua trang tối tăm, sẽ không ai biết được.
Mùi cơ thể dầu mỡ của ông chú trung niên, những đầu ngón tay thô ráp chai sần, không ngừng chống cự, túm lấy đuôi ngựa, xé toạc chiếc váy nhỏ của cô, thô bạo dùng sức nhào nặn cơ thể non nớt, bộ ngực chưa phát dục, ngón tay dày cộp cắm vào hành lang hẹp khô khốc.
Ác liệt ép hỏi, thoải mái, cái này có dễ chịu không?
Cô không ngừng khóc, không ngừng la hét.
Sao ba không về, tại sao lại thất hứa?
Cô cho là mình sắp chết.
Nhưng cô vẫn sống tiếp được.
Bởi vì quá mức mềm yếu, so với bị hành hạ, cô sợ chết hơn.
Cô xem nhẹ vì sống sót mà thỏa hiệp khuất phục mình.
"Thầy Hạ, thầy Hạ, thầy có thể ôm em không?”
“Từ Lê, đừng khóc, nhìn anh, em nhìn anh.” Hạ Tắc bưng lấy mặt cô, ánh mắt chuyên chú, ôn nhu dẫn dắt, “Em có thể tín nhiệm anh, anh không phải kẻ nào, anh là thầy giáo của em, ở ngay trước mặt em, em không cần nhìn phía sau, em chỉ cần nhìn anh, nói cho anh biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Lê chui vào trong ngực anh, lắc đầu.
"Từ Lê, không cần vì tội lỗi của người khác mà trừng phạt bản thân, mặc kệ em che giấu thế nào, thân thể vô thức phản kháng cũng không lừa được người khác, nhất định phải buông tha cho chính mình, như vậy mới có thể sống vui vẻ hơn."
"tìиɧ ɖu͙© không dơ bẩn chút nào. Nó để chúng ta vui sướиɠ, để chúng ta gần nhau hơn, vừa rồi em rất thoải mái, đúng không?"
Từ Lê nhẹ gật đầu, nghẹn ngào nói: "Em rất da^ʍ đãиɠ."
"Không sao, sự da^ʍ đãиɠ của em sẽ khiến anh cao hứng." Hạ Tắc hôn lên trán cô, "Em sẽ nguyện ý nói cho anh biết."
Từ Lê trầm mặc một hồi, sau đó khẽ gật đầu.
"Thầy.”
Từ Lê ngẩng mặt lên, khát vọng chân tâm mới lắng xuống, rụt rè hỏi.
“Em, em muốn thầy cắm vào, có được không?”