Nửa giờ sau, y tá tới đo nhiệt độ nách, sau đó quay đầu lại hỏi: “Anh là bạn trai của cô ấy sao?”
Hạ Tắc không trả lời, vén góc chăn lên.
Động tác tùy người diễn giải, y tá hiểu ý cười cười, đặt thuốc ở một bên, hảo tâm đề nghị: "Nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân hạ xuống rất chậm, anh có thể dùng nước ấm chà xát thân thể để nhanh chóng hạ nhiệt."
"Được rồi, cảm ơn.”
Cửa đã khóa, rèm đã kéo.
Ngoài cửa phòng lờ mờ nghe thấy cô y tá đang xì xầm bàn tán với đồng nghiệp của mình, "Người đàn ông trong phòng bệnh đơn kia thật đẹp trai, anh ấy vừa quay đầu lại liền bùng phát hormone, chân tôi liền mềm nhũn."
"Vớ vẩn."
"Thật đấy, thật đấy, đó là Alpha của tôi, dáng người siêu đẹp, thành thục lại ngầu nữa."
"Đó là đồ ăn của người khác rồi."
"Này, Alpha là của người khác, còn của tôi thì sao?
"Đẹp mặt cô, chậm rãi chờ đi..."
Nhúng khăn mặt vào nước nóng, trải phẳng và gấp lại hai lần, ánh mắt Hạ Tắc chuyển đến khuôn mặt nhỏ yên tĩnh ôn nhu của Từ Lê, dưới mắt cô có một bóng cong cong, đôi môi hồng hào, môi dưới còn có một hạt môi tròn, có thể sẽ làm nũng như một đứa trẻ, thật đáng yêu làm sao.
Một chân khuỵu xuống để lên mép giường, khung giường phát ra tiếng động, một bóng người to lớn chậm rãi bao trùm, Từ Lê không hề hay biết.
Thân trên to lớn dựa sát vào, Hạ Tắc cúi đầu, một tay chống gối đầu, đem ŧıểυ nhân nhi đáng thương nhấp một ngụm.
Chóp mũi kề sát chóp mũi, gần đến mức hơi thở quyện vào nhau, hơi thở nóng bỏng của Từ Lê ủi bay khoảng cách, mùi khử trùng, mùi đào mật, trộn thành một sợi dây quyến rũ, từ từ buộc chặt lại.
Chiếc khăn nóng dán vào tai, trượt dài xuống chiếc cổ thanh mảnh.
Ánh mắt Hạ Tắc nặng nề, sắc mặt nhìn có vẻ lạnh lùng bình tĩnh, nhưng trên thực tế, anh lại dùng khí tức độc nhất, sắc bén mà nóng bỏng tuần tra từng tấc da thịt lộ ra ngoài của Từ Lê.
Con thú ham muốn cất giấu trong đáy quần dần dần thức dậy.
Chiếc khăn rơi xuống xương quai xanh, bàn tay dừng lại.
Từ Lê đang mặc một chiếc áo phông, không có cúc để cởi.
Chiếc chăn bông của bệnh viện dài đến thắt lưng, chiếc áo chữ T màu trắng được cuộn lại từng li từng tí, nhét thành đống dưới nách, bộ ngực đẫy đà ẩn hiện trong chiếc áo lót bông.
Lòng bàn tay của người đàn ông luồn ra sau lưng cô, "pực" một tiếng, cởi khuy.
Ngón tay gạt mở áo lót.
Một đôi nhũ hoa trắng như tuyết mềm non nhảy ra, hai nụ hoa yêu diễm ở trên đỉnh nhanh nhẹn nở rộ.
Cuống họng ngứa ngáy.
Không nhịn được, Hạ Tắc nhắm ngay hồng diễm, đầu lưỡi nhô ra, thăm dò đảo qua xoay lại, đầu vυ" trong nháy mắt căng chặt, Từ Lê vô ý thức phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
Rất kiều, rất mị.
Khuôn mặt sạch sẽ, quần áo bảo thủ cất giấu một cơ thể khiến đàn ông muốn làm gì thì làm.
Rất muốn vò, rất muốn bắt.
Nhưng không được, không phải bây giờ.
Anh không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên người Từ Lê.
Giống như một tín đồ thành tín nhất, Hạ Tắc siết chặt chiếc khăn ấm, lau quanh ngực theo hình vòng cung, cánh tay, nách, eo, bụng trắng nõn đều được nhẹ nhàng đối xử.
Trên trán có vài giọt mồ hôi mỏng.
Đúng lúc này, điện thoại trong ba lô của Từ Lê rung lên, Hạ Tắc đứng dậy lấy ra.
Mắt anh dán chặt vào tên người gọi.
Nhậm Toàn Sinh.
Đặt điện thoại di động trong phòng vệ sinh, không cầm lên nghe hộ, mặc cho nó rung lại rung, dừng lại, một tin nhắn gửi đến.
[ ŧıểυ Lê, chuyện của anh Trường Quân, anh ấy cũng không trách em, em đừng nghĩ lung tung, đêm nay anh bồi tội cho anh ấy, em đi ngủ sớm một chút. ]
Hạ Tắc hơi nhíu mày, đặt điện thoại xuống, lại nhúng khăn ướt.
...
Phần trên của Từ Lê được che kín, nhưng phần dưới của cô hoàn toàn trần trụi, chiếc qυầи ɭóŧ bị mắc kẹt ở mắt cá chân.
Ánh đèn lập lòe, hai chân thon dài xinh đẹp thẳng tắp được nâng lên lau, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống.
Lòng bàn tay mơn trớn đùi trong mềm mại, lưu luyến một hồi, Hạ Tắc mới đem hai chân trắng nõn hoàn mỹ đẩy ra.
Nơi tư mật thầm kín lộ ra, lông thưa thớt.
Hai mảnh đồi thịt trắng nõn, mềm mại phì nhiêu, săn chắc phi thường, giống như một nửa quả lê đầy đặn.
Nếu nước tràn ra tứ phía, sẽ là cảnh đẹp cỡ nào.
Chiếc khăn trượt vào giữa khe hở, lướt qua một lần.
Nơi gợi tình bí mật nhất của cô gái được thu hết vào mắt, mập mạp hồng hồng, miệng khe hở hơi mở ra.
Hạ Tắc hít một hơi thật sâu, kiềm chế du͙© vọиɠ đang dâng trào trong đũng quần, nhắm mắt lại.
Lần nữa mở ra, đáy mắt lóe lên một tia sáng rực.
Mổ hôn một cái, nhẹ nhàng in dấu xuống.
Quay lưng lại, chóp mũi còn dính một giọt nước óng ánh không biết tên, Hạ Tắc cong ngón trỏ lau qua, đưa lên miệng liếʍ nhẹ, thử một chút.
Khóe miệng cong lên.
Quả nhiên ngọt giống như tên gọi của nó.
※
Lúc Từ Lê tỉnh dậy, cô vẫn còn hơi choáng váng, nghĩ rằng mình đang mơ.
Trời đã chạng vạng tối, đèn đường đã bật sáng, Hạ Tắc ngồi bên giường, mi mắt rủ xuống dưới cặp kính gọng vàng, đôi chân dài bắt chéo, đang tập trung nghiền ngẫm tài liệu học tập trên máy tính bảng.
Cấm dục tự kiềm chế.
"Thầy Hạ? "
"Em đã tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?"
Hạ Tắc tắt máy tính bảng đi, khom người xuống giường, đặt một tay lên lưng Từ Lê, để cô ngồi dậy.
Anh sờ sờ trán, nói: "Hình như hạ sốt rồi, bác sĩ nói tỉnh lại liền có thể đi, trở về chỉ cần uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ là được."
"Xin lỗi, thầy Hạ, em thực sự không quá nhớ kỹ..." Không nhớ một giây trước rõ ràng mình đang giúp việc trong nhà hàng, như thế nào một giây sau đã tỉnh lại trong bệnh viện.
"Em ngất xỉu trong phòng bếp của nhà hàng, vừa lúc tôi đang ăn ở đó."
"Em thực sự xin lỗi..."
"Đừng xin lỗi tôi nữa, trong nhà có người có thể đón em về không? Bạn trai em có thể chứ?"
Không hề đề cập tới, Nhậm Toàn Sinh có gọi điện tới.
Sắc mặt Từ Lê trầm xuống, quay đầu lại nói: "Không cần, em tự mình trở về, tiền thuốc men, em có thể chuyển tiền qua WeChat không?"
Hạ Tắc lộ ra cười yếu ớt, bắt đầu thu dọn đồ.
"Mời tôi bữa tối coi như tiền thuốc đi, đi thôi, tôi tiện đường đưa em về."