Trên Đời Còn Có Chuyện Tốt Như Vậy Sao???

Chương 8: Cá mặn bật mood diễn xuất

Trước Sau

break

Mùi thơm toát ra từ bức thư nồng đến khó chịu, mùi của nó nồng đến mức mà chính nó cũng phải tự hét lên với mọi người xung quanh đây là thư tình chứ thư nhà cái gì. Làm gì có người cha nào gửi thư cho con gái mà dùng đến cái loại giấy thơm sặc mùi tình ái như này. Hay lại là một cái bẫy nữa mà tên nam chính chó chết kia bày ra để thử lòng cô? 

Mà cũng có thể là một tình huống cẩu huyết nào đó trong nguyên tác mà cô chưa nhớ ra. Nhưng cho dù là cái gì đi nữa, cô tuyệt đối sẽ không mắc bẫy!

Lục Mạnh kẹp lấy lá thư bằng hai ngón tay, im lặng một lúc, rồi ngước lên, giọng mềm mại, gương mặt đầy vẻ ấm ức:
“Không giấu gì ma ma… ở nhà mẹ đẻ, ta còn chẳng bằng một con chó.”

Câu này vừa thốt ra, Tân Nhã suýt chút nữa giật thon thót trẹo cả cổ.

Từ khi nào con gái nhà quyền quý lại có thể nói thẳng ra như vậy? Bao nhiêu thiếu nữ dù có khổ cũng sẽ cắn răng chịu đựng, sợ bị thiên hạ chê cười. Nhưng chuyện Hộ bộ Thị lang sủng thiếp diệt thê thì cả kinh thành chẳng lạ gì người đàn ông ấy xem thường chính thê thì con gái do chính thê sinh ra cũng... Nhưng so với “con chó” thì lời này đúng là hơi khó nghe.

Lục Mạnh cau mày, lục lại trong trí nhớ chút chi tiết vụn vặt về gia đình của nguyên chủ quả thật toàn một lũ cặn bã.

Giọng Cô nhẹ nhưng chậm rãi, từng chữ nặng trĩu:

“Ma ma chớ cười ta. Mẫu thân ta sinh bệnh mà mất, cũng bởi vì bị thiếp thất chèn ép. Phụ thân chẳng hề quan tâm, đối xử với ta như người dưng. Sống trong nhà ấy, ta không khác gì một thứ vật đổi chác. Cuối cùng, bị họ đem ra gả đi để cầu lợi.”

“Người như vậy... sao có thể thật lòng gửi thư cho ta? Nếu có, thì cũng chỉ mong ta chết, để họ được yên thân.”

Lục Mạnh nhớ lại trong nguyên tác, về sau nam chính sẽ một tay tiêu diệt cả nhà mẹ đẻ của nữ chính, trong đó có đoạn đau lòng mà thiên hạ ca tụng là “ngược tâm kinh điển”. Nhưng thực tế mà nói, Cô chẳng thấy ngược chút nào bọn họ có chết cũng đáng. Loại phụ thân độc ác, kế mẫu nham hiểm, tỷ muội lòng dạ đen tối… kiểu gì chẳng xuất hiện trong truyện?

Cô chẳng có chút tình cảm nào với cha ruột của nguyên chủ. Nếu có, cũng chỉ là sự khinh bỉ và căm ghét. Mẫu thân thì chết, bản thân bị đẩy đi làm công cụ cầu vinh loại phụ thân này, chết cũng không hết tội.

Cô thầm nghĩ: cô không cứu được thiên hạ, cũng chẳng định làm thánh nữ. Cái cô muố chỉ là tự cứu lấy chính mình. Cho nên, nếu Vũ Lân Hiên định tính sổ cái nhà mẹ đẻ kia cô, Lục Mạnh, tuyệt đối sẽ không can thiệp!

Nếu thời đại này có cái gọi là đoạn tuyệt quan hệ huyết thống cô đã sớm làm đơn cắt đứt cho xong. Nghĩ đến đây, cô thở dài, tự thấy thương cho nguyên chủ.

Lục Mạnh hít sâu một hơi, ánh mắt ươn ướt, nhưng vẫn gượng ngẩng đầu lên, ngữ khí bình tĩnh:
“Nếu bức thư này là do kế mẫu Trần thị hoặc con gái bà ta gửi đến, thì ta lại càng không muốn xem. Nếu không bị luật pháp ràng buộc, ta thậm chí đã muốn cùng họ đồng quy vô tận từ lâu!”

Ý tứ rất rõ ràng: Vương gia, ngài cứ ra tay đi, ta tuyệt đối không ngăn cản.

Cô vừa nói, vừa ngậm ngùi lau nước mắt nhưng cũng không quên giữ khí tiết ,diễn đến đây bản thân cô còn thấy xúc động nữa là.

Rồi, đột nhiên giọng cô nhỏ lại, hơi cúi đầu, như thể nói một điều vô cùng khó xử:
“Ta… từ nhỏ  bị nhốt trong khuê phòng, không được học chữ, cũng chẳng được mời ân sư khai tâm…”

Đúng vậy, không biết chữ là lý do chính đáng nhất để khỏi phải đọc bức thư kỳ quặc kia. Chữ ở thời đại này rối rắm như bùa chú có đọc được cũng chẳng hiểu hết. Huống chi nếu lỡ đọc sai, nói trật, thì chẳng phải tự mình làm hỏng cả một vở kịch hay sao? Nói chung cứ giả mù cho an toàn!

Cô nói rất cảm động, nếu không phải vì trên mép vẫn còn dính một chút vụn bánh thì hẳn là hiệu quả sẽ càng hoàn hảo.

Lần đầu tiên kể từ khi xuyên vào truyện, Lục Mạnh tung hết kỹ năng diễn xuất. Không uổng công bao nhiêu năm cô xem phim cung đấu giờ là lúc dùng đến. Huống chi nguyên chủ vốn kín tiếng ít tiếp xúc với người ngoài. Là kiểu người nhu nhược không phản kháng nhưng nhất quyết không nhận lỗi sai về mình. Coi như cũng có chút khí phách.

Cô mượn điểm này của nguyên chủ để đóng trọn vai cũng không có gì sai. Nhưng mà chỉ tiếc là cô không ngờ mình “diễn hơi quá”. Bởi vì ngay khi Tân Nhã đem bức thư trả lại cho Vũ Lân Hiên, hắn vốn đã sớm sai ám vệ theo dõi cô cũng đã nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại.

Hắn không nói gì, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười lạnh.

Từ đầu tới cuối đều hợp tình hợp lý… trừ câu cuối cùng: “Ta không biết chữ.”

Hắn lạnh giọng:
“Nàng ta quả thật không được học hành bài bản, không có thầy dạy như các tiểu thư khác. Nhưng nàng ta biết chữ. Ít nhất cũng đủ để viết thư qua lại với người khác.”

“Trưởng nữ phủ Hộ bộ Thị lang Trường Tôn Lộc Uyển đã từng dạy nàng ta đọc sách, viết chữ. Còn viết thư đều đặn từ biên quan gửi về. Đến hồi môn cũng chuẩn bị rất kỹ càng.”

Tân Nhã nghe mà giật mình. Mới nãy bà còn cảm thấy Lục Mạnh thật đáng thương, giờ lại thấy cô quá giỏi diễn kịch!

Vũ Lân Hiên lạnh lùng liếc nhìn bức thư đã cháy quá nửa trong tay, lẩm bẩm:
“Không ngu ngốc. Ít ra còn biết giữ mạng. Còn thông minh hơn tứ đệ ta nhiều. Biết rõ thời điểm này nhận thư là cấm kỵ, càng không thể hồi đáp lại.”

Bức thư ấy chính là từ tứ hoàng tử gửi tới, nội dung mập mờ, còn dám hẹn gặp riêng ở Văn Hoa Lầu.

Hắn cười khẩy:
“Thú vị thật đấy… Để xem nàng ta còn bày được trò gì.”

Nếu hôm nay cô có một chút sơ hở, hắn chắc chắn sẽ chẳng nể nang gì mà giết người diệt khẩu.

Dù sao... thiên hạ sớm đã đồn hắn là kẻ hung tàn, máu lạnh. Chỉ là mạng của một nữ nhân sẽ chẳng ai thắc mắc.

Cái thân phận trắc phi này, hắn vốn dĩ định dùng làm mồi câu. Dù là để giăng bẫy, hay để phá hoại, hắn đều đã có vài chục kế hoạch. Tiếc là... con cáo nhỏ kia vẫn còn giấu đuôi quá kỹ. Mà càng giấu lại càng kích thích hứng thú của hắn.

Một kẻ khôn ngoan, hắn có thể nán lại chờ xem. Nhưng một kẻ ngu ngốc hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại bên mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc