Đến một phát…… lão tửđi ăn cơm chiều? (Ý j? =.= ko hiểu, ko dịch đc)
Tần Yến vừa bị quăng lên giường liền bị cưỡi lên.
Diệp Tử Khuynh ngồi ở trên người hắn, ngón tay theo xương cổ một đường kéo xuống, làm hắn ngứa ngáy: “Sự tình tiếp theo… Ngươi tốt nhất không nên phản kháng.”
Tần Yến vốn say rượu cả người đều nhuyễn, hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa hắn đều không chiếm, huống chi Diệp Tử Khuynh bộ dáng : dám tạo phản lão tử giết chết ngươi! Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là không nên phản kháng, có khi sẽít tội hơn một chút.
Hơn nữa mấy năm nay tuy rằng hắn là 1, nhưng mà cảm giác làm 0 hắn vẫn là có chút tò mò. Nhưng bất đắc dĩ, loại hình hắn thích đều là nam hài tử trẻ tuổi, lùn hơn so với hắn, còn có chút gầy yếu, cho nên vẫn không có cơ hội nếm thử.
Này vừa lúc là cơ hội nếm thử chuyện mới mẻ nha! Tần Yến tự an ủi bản thân.
Bất quá khi ngón tay dính dịch bôi trơn lạnh lẽo đụng đến phía sau hắn, Tấn Yến sợ rằng người này sốt ruột trả thù mà xuống tay không biết nặng nhẹ, máu chảy thành sông, chết lúc còn tráng niên aa đợi đã….. Hắn nhịn không được kêu to: “Chờ một chút!!”
Diệp Tử Khuynh mặt đầy không kiên nhẫn: “Làm gì, ngươi…… Táo bón?”
“Không phải!” Tần Yến có chút không được tự nhiên: “….Ta, là 1…”
“Nơi này không có chỗ cho ngươi lên liếng.”
“Không phải… ta nói, ta trước này đều làm công….”
Diệp Tử Khuynh dừng một chút, nhãn tình sáng lên: “Ngươi là nói…. Này động nhỏ khảái là của một mình ta?”
Tần Yến mặt đỏ bừng: “Trọng điểm không phải chỗđó!”
“Kia… ngươi là muốn nói ta là nên điểm nhẹ sao?”
“Không, không sai biệt lắm…”
“Không cần lo lắng, ta sẽ khiến ngươi phải cầu ta dùng sức.”
“…|||||||||”
Sau đó ngón tay Diệp Tử Khuynh đâm vào.
30 tuổi bị khai bao, Tần Yến thấy cảm giác cũng không quái dị lắm, Diệp Tử Khuynh giống như thầy thuốc nɠɵạı khoa, hai ngón tay trong ruột hắn tiến tiến xuất xuất, cảm giác trướng trướng…..
“Ân a!” Sau đó không lâu, giống như Tần Yến đã thành công vô số lần, Diệp Tử Khuynh cũng thành công tìm được tuyến tiền liệt của Tần Yến. Chỗđó của Tần Yến bị hung hăng ấn xuống, cả người liền run lên.
Diệp Tử Khuynh ở sau lưng hắn cười khẽ một tiếng: “Có thích không a, hảo nhi tử.”
“Ta dựa vào…”
Sau đó Tần Yến cảm giác được có một vật thể chấn động chen vào ŧıểυ huyệt hắn, tiến tiến xuất xuất ma sát động khẩu. Cảm giác cứng rắn, có lẽ là trứng rung.
“Diệp quản lý, ngươi thật sự là có túi đồ *** của Doremon, xin hỏi ngươi chừng nào thì tự mình thượng ta.”
Diệp Tử Khuynh không trả lời khiêu khích của hắn, chỉ là cho quả trứng nhỏđi tới điểm mẫn cảm của hắn, hung hăng đem đóấn mạnh.
Hắn theo bản năng vặn vẹo suy nghĩ muốn chạy trốn, nhưng hạ thân bị Diệp Tử Khuynh giữ chặt.
“A a… ô…. Ngươi đừng như vậy.! Lấy ra!!!!!! Ân… cảm giác kì dị quá…”
“Ta nói,bây giờ không đến lân ngươi lên tiếng.” Diệp Tử Khuynh nghe giọng có vẻ thật cao hứng, lại dùng trứng rung ở chỗđó xát đi xát lại, khiến Tần Yến rêи ɾỉ ra tiếng mới hảo tâm đem nó rút ra.
Diệp Tử Khuynh nhìn Tần Yến vừa thở, ŧıểυ huyệt lại vừa co rút lại, trước sau đều ướt đẫm, ánh mắt hắn tối xầm lại, lại cho một ngón tay vào ngáy loạn: “Hiện tại có phải hay không rất muốn được ȶᏂασ, ân?’’
Hắn nghe thấy thanh âm Diệp Tử Khuynh đá rơi quần xuống ở phía sau, lại nghe hắn nói: “Ngươi phía sau thật mẫn cảm, trời sinh chính làđể người khác ȶᏂασ lỗ nhỏ.”
Tần Yến ở trong lòng mắng một tiếng “ȶᏂασ mẹ ngươi!” , Diệp Tử Khuynh liền đâm vào.
Tuy rằng trơn tềđã giảm ma sát rất nhiều, nhưng hắn vẫn cảm giác thực khó chịu, hắn cảm giác như cái cắn cự pháo mà hắn vừa ăn qua kia đãđâm thẳng đến bụng hắn, như muốn xuyên thủng cả ruột.
“Ngươi….Tê…. Ngươi chậm một chút…’’
“Ta biết… nhưng ngươi siết chặt ta sắp chết rồi.” Diệp Tử Khuynh đánh mông hắn: “ Mau thả lỏng ra!”
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng lại không có chút nào bộ dáng bị siết chết, không tình nguyện vài giây liền nắn bóp cặp mông vểnh của Tần Yến, xoa đến một trước một sau đều cứng lên, còn một bên sung sướиɠ rêи ɾỉ: “ Nộn huyệt con ta thật đã ~~”
Ta ȶᏂασ!!!! Ta lớn hơn ngươi 6 tuổi lận! 6 tuổi!!!!!! Này còn đa͙σ lí gì sao?
Tần Yến tức đến đỏ bừng mặt, muốn mắng người, nhưng chịu đựng không kêu lên đã là không dễ dàng.
Nhìn Tần Yến hoàn toàn không đểý tới hắn, vẫn nằm giống như người chết, chỉ ngẫu nhiên run rẩy vài cái, Diệp Tử Khuynh cười cười, thay đổi góc độ, khiến đầu đỉnh đánh lên điểm G của hắn, sau đó chậm dãi xát xát.
“….Ân a……….” Tần Yến từ biểu tình khó chịu biến thành vui thích, phát ra tiếng rên dài, ngay cả ŧıểυ huyệt cũng kịch liệt co rút.
“Thế nào, ba ba có phải làđâm trúng lỗ ngứa của ngươi không.” Diệp Tử Khuynh cúi người xuống, cắn cắn lỗ tai hắn nói. Sau đó hắn thẳng lưng lại lặp lại đâm chỗ kia một chút.
Tần Yến cả người bắt đầu co rút: “Ân…….. Đủ…….. Không nên đụng chỗđó….. Ta ȶᏂασ…..” Nhưng chân hắn cũng không chịu khống chế mà càng mở rộng ra, càng dễ cho Diệp Tử Khuynh đâm sâu vào, âm thanh rêи ɾỉ càng lúc càng lớn, thậm chí còn vểnh mông phối hợp tiết tấu trừu sáp của Diệp Tử Khuynh.
Diệp Tử Khuynh nhìn đến thái dương hắn đổ mồ hôi, vẻ mặt ửng hồng, biết hắn sắp nhịn không được. Hắn hít một hơi bên vành tai Tần Yến, đứng thẳng dậy, giữ chặt eo Tần Yến bắt đầu mãnh liệt đâm, hơn nữa mỗi một lần đều tàn nhẫn dùng đầu đỉnh đâm vào tuyến tiền liệt hắn, sau đó dùng lực nghiền một chút.
Tuy rằng Tần Yến không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Tử Khuynh ȶᏂασ người vô cùng giỏi, hắn cảm giác eo mình nhuyễn muốn rụng xuống, hoàn toàn không nâng lên được, lần đầu tiên được ȶᏂασ làm ŧıểυ huyệt thích đến kẹp chặt rồi lại kẹp chặt. Hắn trong đầu một mảnh tương hồ chỉ cảm thấy mình sắp bị ŧıểυ tử này nhanh ȶᏂασ bắn.
Lúc này, không biết vì cái gì, Diệp Tử Khuynh dừng lại, sau đóđem căn cự pháo chậm rãi rút ra ngoài.