Sau một tuần, Nhược Hy vẫn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng, mỗi ngày cô đều ăn không ngon, ngủ không yên, cảm giác thống khổ và dằn vặt đến tột cùng.
Và ngày hôm nay cũng chính là ngày Lôi Kình Vũ cùng Trương Đàm Hy - con gái của nhà họ Đàm đính hôn.
Ba của đứa bé đã đính hôn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cô và anh lẫn vị tiểu thư kia đều không có kết cục đẹp đẽ.
Tối hôm đó, tiệc đính hôn được diễn ra nhưng cô lại nói là không khoẻ trong người nên không đi được, Lôi Kình Vũ cũng không quan tâm mấy, chỉ dặn cô ở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Mọi người trong biệt thự đều tất bật lo cho bữa tiệc, đều bị điều động đi hết, chỉ còn cô ở lại trong căn biệt thự lạnh lẽo này.
Cô ngồi ở trên giường, cầm lọ thuốc ngủ trong tay, ngắm nghía nó như một món đồ xinh đẹp.
Cũng không biết là cô đang nghĩ gì, không hiểu sao lại giương khoé môi, nở một nụ cười méo mó.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghĩ về chuyện tồi tề này.
Người ta vẫn thường nói, chết thì dễ nhưng sống mới khó, chết chính là trốn tránh, chính là hèn nhát.
Nhưng những đó có thật sự biết, chết chính là một loại giải thoát không?
Đối với một người, sống không bằng chết, mỗi ngày đều trải qua những chuỗi đau khổ, dày vò, phía trước là một con đường mù mịt không có điểm dừng, không có ánh sáng.
Vậy thì, rốt cuộc sống có ý nghĩa gì.
Nhược Hy sờ sờ vào bụng, thay vì tự tay giết chết đứa con của mình, cô muốn cùng nó đi xuống địa ngục, không để nó phải cô đơn hay sợ hãi bất kì điều gì.
Cô cũng biết mình làm vậy là khá ích kỷ, nhưng, cô muốn biết là mình có lựa chọn nào khác không.
"Cạch!"
Là tiếng mở cửa.
Nhược Hy vội vàng giấy đi lọ thuốc ngủ ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn người kia.
Lôi Kình Vũ? Sao anh lại ở đây?
Nhược Hy ngơ ngác, cô há miệng, một lúc mới có thể cất tiếng: "Buổi lễ...!kết thúc rồi sao?"
Anh trầm mặc: "Vẫn chưa bắt đầu.
Tôi không đến đó."
Nghe giọng anh hơi khàn, hình như là đã uống rượu.
"Tại sao?" Cô hỏi, trong lòng đầy rẫy những bất an.
Anh bước đến một bước, ánh mắt đen láy khẽ nhìn cô: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đính hôn cùng người phụ nữ đó."
Anh không muốn đính hôn thì liên quan gì đến cô? Tại sao anh lại đến tìm cô chứ?
Nhược Hy không nói gì nữa, cô cúi đầu, lẫn tránh ánh mắt của người đàn ông trước mặt.
Đột nhiên anh bước đến, cúi người xuống, chống hai tay lên giường, ghé sát vào gương mặt bất an của cô: "Tại sao không nói gì? Em thật sự muốn tôi đính hôn cùng người phụ nữ đó đến vậy?"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực chênh nhau quá lớn, cô không có cách nào trốn tránh được ánh mắt của anh.
Lôi Kình Vũ nắm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn mình: "Em nói dối.
Sao em có thể không hiểu là tôi yêu em chứ."
Nhược Hy tròn mắt vì kinh ngạc, sau đó, cơ thể mỏng manh của cô khẽ run lên, nếu không phải đang ở khoảng cách gần, e là anh sẽ không cảm nhận được.
"Anh say rồi." Cô giả vờ bình tĩnh, hai tay siết chặt vào ga giường, cố để bản thân luôn trong trạng thái tỉnh táo nhất.
Lôi Kình Vũ đè cô xuống giường, anh nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt cô rồi lại chạm nhẹ trên đôi môi mềm mại của cô.
"Em nghĩ tôi say sao? Tôi không hề say, tôi yêu em, tôi muốn em là của tôi, em có hiểu không?"
Không đợi cô nói gì, anh đã cúi người xuống đặt nụ hôn lên cánh môi cô, không phải là nụ hôn như chuồn chuồn lướt mà là nụ hôn rất sâu, rất dịu dàng và nâng niu, từ từ thăm dò, chiếm đoạt hết tất cả của cô.
Khi bàn tay thô ráp và ấm áp luồng vào trong váy cô, lúc này cô mới ý thức được là anh đang làm gì.
Cô dùng hết sức lực của mình đẩy anh ra.
"Anh...!anh không được làm vậy."
Anh khẽ hôn lên đôi mắt ầng ậng nước của cô, giọng nói chứa đầy sự đau xót: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm đau em, sẽ nhẹ nhàng với em."
Cô không hiểu là anh đang nói gì cả, cô chỉ lo cho đứa con trong bụng mình, không thể để cho anh tiếp tục, quyết liệt chống đối.
"Anh...!anh mau tránh ra! Đừng chạm cào tôi! Tôi cầu xin anh hãy buông tha cho tôi có được không?"
Lôi Kình Vũ nắm hay tay cô đè xuống giường, mặc cho cô vùng vẫy, mặc cho cô sợ hãi, cứ vậy mà vùi vào cổ của cô, phả khí tứ nóng hổi khiến cô càng thêm sợ hãi.
Anh khẽ nói: "Em là của tôi, Nhược Hy."
"Hức...!xin anh đừng làm vậy."
Anh đau lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, ánh mắt thâm tình nhưng lại mãnh liệt chiếm hữu, không để cô chạy thoát.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa được mở toang.
Lôi Chí Hào cùng một đám vệ sĩ xuất hiện.
Trên gương mặt ông ta tỏ ra một luồng sát khí vô cùng đáng sợ.
"Quả nhiên mày ở đây." Giọng nói ông ta khàn đặc, ánh mắt nheo lại nhìn về phía bọn họ, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tay ông ta lại hơi run lên.
Lôi Kình Vũ đứng dậy chắn cho Nhược Hy, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ đưa cô ấy đi."
Ông ta bỏ quay lời nói của anh, nhẹ nhàng phất tay.
Đám vệ sĩ hiểu được mệnh lệnh, lập tức hành động, xông vào trong đưa Lôi Kình Vũ ra ngoài.
Bọn họ quá đông, vì vậy anh không có cách nào phản kháng, cứ vậy mà bị đưa đi.
"Ông muốn làm gì cô ấy? Mau thả tôi ra."
"Nhốt nó lại." Ông ta trầm mặc đến đáng sợ.
Sau đó chậm rãi bước đến chỗ Nhược Hy.
Cô sợ hãi, theo bản năng, cô muốn lùi về phía sau để trốn tránh, nhưng Lôi Chí Hào lại bắt được mắt cá chân của cô, kéo cô về phía mình, bóp chặt lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô.
"Con chó! Tao đã nói với mày như thế nào mày quên rồi à?" Ánh mắt lẫn giết nói ông ta sắc lạnh như muốn giết chết cô ngay lập tức.
Nhược Hy lắc đầu, cô không biết nên nói gì: "Em...!Lão gia...!em..."
"Chát!"
Lôi Chí Hào tặng cho cô một bạt tay, khiến cô choáng váng mà ngã xuống giường, đầu óc ong ong không suy nghĩ được gì.
"Tao đã bạc đãi với mày sao? Hửm? Tao đối xử với mày không tốt?" Ông ta đột nhiên cười lớn rồi lại nắm lấy cằm của cô: "Vậy mà mày vẫn phản bội tao?"
Đôi mắt Nhược Hy dần mất đi sức sống, cứ như một kẻ điên, cô cong khoé môi, nở nụ cười kì dị.
"Ông giết tôi đi!"
Bị cô khiêu khích, ông ta tức giận ném cô xuống giường: "Ha! Mày muốn chết? Đâu có dễ như vậy.
Tao phải cho mày biết, thế nào là sống không bằng chết."
Cô cười khổ, sống không bằng chết? Cô vốn dĩ đã sống trong đụa ngục từ lâu rồi, còn cần ông ta phải ra tay sao?
"Đưa con tiện nhân này nhốt vào nhà kho."