Cao trào lại một lần nữa đoạt được. ŧıểυ Mỹ toàn thân vô lực tựa vào người Mẫn. Mẫn đứng ở phía sau ŧıểυ Mỹ, anh đem chất lỏng trắng ở tay tất cả đều xoa vào cúc huyệt của cô.
-" Có thể hay không..Không cần làm nơi đó." ŧıểυ Mỹ hổn hển thở, hai mắt long lanh nước, đầy uỷ khuất, nũng nịu cầu xin.
-" Toàn thân em trên dưới, chỉ có nơi này mẫn cảm nhất a." Mẫn cười tà, đưa ngón tay rút ra, bàn tay to nâng mông cô lên, nam căn đỏ ửng dữ tợn để trước cúc huyệt cô đẩy mạnh.
-" A a.." Huyệt khẩu bị dị vật sáp mạnh nhét vào trong, ŧıểυ Mỹ toàn thân run rẩy đau đớn, miệng không ngừng nỉ non cầu xin tha thứ.-" Đau quá...Không cần làm nữa được không.?"
-" Như vậy liền cầu xin tha thứ." Mẫn giữ lấy eo ŧıểυ Mỹ, không để ý tới lời cầu xin của cô mà ra sức dập mạnh, ra vào cúc huyệt.
-" Mẫn ca ca...Đau quá...Làm ơn buông.." ŧıểυ Mỹ đau đến chảy nước mắt, ngay cả sức lực giãy dụa đều không có.
Nam nhân mắt điếc tai ngơ, làm đến khi xuất ra trong người cô mới buông tha.
Mẫn thản nhiên mà chỉnh sửa lại mình một chút, đem ŧıểυ Mỹ khoé mi còn dính lại chút nước mắt té xỉu vì đau, ôm lấy cô. Mẫn cúi đầy hung hăng hôn lên môi ŧıểυ Mỹ.
ŧıểυ bảo bối, vô luận tại thời điểm nào, hôn em đều rất ngọt nha..
Mối quan hệ ấy dường như không tài nào thoát khỏi được, ŧıểυ Mỹ mơ mơ màng màng, trong đầu nhớ tới trước đây..
Kia, lúc năm cô sáu tuổi, sát vách nhà có một hộ gia đình mới chuyển tới, nghe cha nói sẽ có bốn đứa nhỏ cùng mình từ mai có thể chơi đùa.
Cô thật cao hứng, dù sao cô cũng vẫn là trẻ con, cũng hy vọng có bạn mới cùng chơi.
Ngày hôm đó, cha nói muốn sang chào hỏi nhà hàng xóm mới, cô đặc biệt để cha giúp mình mặc bộ váy màu trắng được mẹ mang về từ Nhật Bản. Nhìn cô bây giờ rất giống một con búp bê xinh xắn, đáng yêu.
Lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, cô rất ngạc nhiên mà trừng to mắt nhìn, bạn mới của cô dị nhiên là bốn người cùng có bộ dạng giống nhau như đúc.
Nghe lời cha nói, cô lễ phép đến trước mặt bọn họ tự giới thiệu về mình, rồi đem hộp bánh bích quy ra cho, muốn lấy lòng bốn anh em họ.
Vẻ mặt ŧıểυ Mỹ chờ mong nhìn bọn họ đến lấy bánh, cô thật nhanh sẽ có rất nhiều bạn mới.
Bốn ŧıểυ ca ca cầm bánh bích quy ăn, còn hỏi cô có ăn hay không, sau đó bọn họ khen bánh ăn rất ngon, làm ŧıểυ Mỹ thật cao hứng.
Về sau, cô liền cùng bọn họ trở thành bạn tốt, thường xuyên tìm đến bọn họ chơi.
Kia, bốn ŧıểυ ca ca thường mang cô đi chơi, nhưng không có chơi nhưng trò chơi mới. Tỷ như trèo tường, trèo cây linh tinh, mỗi lần chỉ có mình cô bị ngã, sau đó oa oa khóc lớn. Bốn ŧıểυ ca ca sẽ đứng ở một bên cười trộm nói ai lại ngốc nghếch như em chứ!
Bất quá, lùc đó cha tự nhiên ở đâu chạy tới, bất thình lình bốn ŧıểυ ca ca lại đột nhiên so với cô còn khóc lớn hơn. Cha ôm lấy cô đau lòng, hỏi cô bị té có đau chỗ nào không. Cô đau đến nỗi chỉ biết khóc, căn bản ngay cả câu nói đều không hoàn chỉnh. Bốn ŧıểυ ca ca sẽ hảo hảo gúp cô giải thích với cha, nhưng không biết bọn họ nói gì, ngược lại cô còn bị phạt qùy trước mặt tổ tiên một giờ đồng hồ.
Khi còn bé cô thật sự rất ngốc, những chuyện thường phát sinh có lúc bị ngã chầy tay, cũng có lúc bị chầy chân, hơn nữa thường sẽ rất đau, còn bị trách phạt nữa.
Cha thường nhìn cô thở dài, đúng là đứa nhỏ không hiểu chuyện, một điểm của con gái đều không có.
Khi đó cô còn quá nhỏ, căn bản là không biết nên vì chính mình mà giải thích, vẫn thích đi sang nhà cách vách chơi, dần dà, cô đối với nhà cách vách muốn đi nhưng lại sợ.
Cho đến một lần, cô bị ngã làm hỏng bình hoa nhà cách vách, tuy rằng cô không có chạm vào nhưng bốn ŧıểυ ca ca nói tận mắt nhìn thấy cô ngã làm vỡ, kia là không phải, có thể là cô không lưu ý đụng phải, chính mình cũng không biết rõ, lại đem cái bình làm nát tinh.
Phát sinh ra chuyện như vậy, cô cũng không giám nói cho cha, vốn muốn đem tiền trong con heo đất mà cô tích góp mấy năm nay vụng trộm mua một cái bình khác về. Nhưng bốn ŧıểυ ca ca lại nói cái bình hoa đó là đồ cổ, thật quý giá, cô sẽ không đền nổi. Làm cô bị doạ đến xanh mặt, lần này sẽ bị cha phạt không biết sẽ trở thành bộ dạng gì, nhưng bốn ŧıểυ ca ca lại nói chỉ cần cô sau này ngoan ngoãn nghe lời, liền không đem chuyện này nói cho cha biết.
Cô gật đầu đồng ý, đơn giản như thế nhưng cô lại không biết cô đã đem chính mình bán đi..
Bốn người tò mò nhìn bé con sẽ như thế nào sợ sâu lông, bọn họ ép cô đứng vững không cho phép nhúc nhích.
Sau đó ở trên bả vai cô thả sâu lông xuống, không cho cô phản kháng hay động đậy. Con sâu lông kia chui vào trong quần áo cô, đem cô châm đến đau đớn, cô nhịn không được kêu to, cha liền chạy tới, ôm cô vào lòng phát nhẹ, nói cô như thế nào để phổng da, không một thời điểm nào chịu yên ổn, cô khóc như mưa. Miệng vết thương vừa ngứa vừa đau bởi vì không phải chỉ bị một con sâu lông chích.
Từ đó về sau cô trở lên rất sợ sâu lông, dù chỉ nghe thấy tên thôi mặt cô đã biến sắc, vừa nhìn thấy sâu liền nổi da gà.
Kia, bốn ŧıểυ ca ca sau này còn mời cô đến nhà chơi, bọn họ nói là rất áy náy, muốn bồi tội, thỉnh cô đến nhà ăn bữa cơm, cô rất muốn cự tuyệt, nhưng lại không giám, sau đó thì vẫn phải đi.
Nhìn bốn người kia bộ dạng rất bình thường, không giống như muốn giở trò.
Cô ngoan ngoãn ngồi chờ cơm, ăn xong nhanh một chút, mới có thể chạy lấy người.
Cuối cùng cơm nước cũng xong, điểm tâm là một cốc nước đường, cô cảm thấy có chút kì quái, bất quá dưới sự thúc dục của bọn họ cô liền uống một ngụm.
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy bốn người kia biểu tình thực rất hưng phấn. Chờ cô uống hơn một nửa mới nhìn thấy trong cốc có chứa thứ gì đó. Cô vừa nhìn thấy liền ói ra, bọn họ còn chạy lại bên cạnh cô giải thích, mấy con sâu này là nguyên liệu nấu ăn không dễ dàng gì mới tìm được.
Mọi chuyện cứ như vậy tiếp diễn trong nhiều năm, cuối cùng cô cũng nhận rõ một chuyện.
Bọn họ là bốn hỗn đản, là ác ma, tuyệt nhiên so với ác ma còn đáng sợ hơn. Cuối cùng cô cũng rút ra kết luận từ nay về sau chỉ cần nhìn thấy bốn bọn họ sẽ sợ phát run.
Cô vẫn bị ức hiếp nhiều năm như vậy, đủ loại diễu cợt, trêu đùa rơi xuống người mình. Cuối cùng năm cô 11 tuổi, gia đình cô muốn chuyển nhà, cô thật vui vẻ sắp xếp đồ đạc, thuận lợi đi ngày đó.
Cô còn oa oa ở trong phòng mới nức nở khóc to, cuối cùng cô cũng thoát li được cơn ác mộng đó, hơn nữa cả đời này hẳn là sẽ không gặp lại bọn họ nữa, cuối cùng cô cũng hảo hảo làm một cô gái bình thường.