Ở trên lầu Sư Hồi Tuyết và Lãnh Cầm còn đang nói chuyện thì dưới lầu mọi người đã vô cùng căng thẳng.
Ý của Hạ Hoàn Nguyệt trong thư là ngày hôm nay sẽ đi tới khách điếm Lâm Nhân, quyết một trận tử chiến với mọi người. Nhưng khi tất cả đều chờ ở khách điếm Lâm Nhân lại không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hoàn Nguyệt. Đợi tới lúc không kiên nhẫn được nữa, có người mở miệng nói: “Chẳng lẽ tên Hạ Hoàn Nguyệt kia sợ chúng ta, sao đến bây giờ cũng chưa xuất hiện?”
“Bình tĩnh một chút chớ vội nóng nảy.” Hạ Hoán Vân nghiêng đầu liếc nhìn người nọ một cái, trầm thấp nói.
Người nọ bất mãn nhìn Hạ Hoán Vân, muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt của Hạ Hoán Vân lại không nói nên lời. Mọi người lại ngồi đợi một chút nữa. Khi người vừa rồi định nói lần thứ hai lại bị Hạ Hoán Vân dùng ánh mắt ngăn cản. Gi ọng Hạ Hoán Vân truyền tới: “Không phải người đã tới rồi sao?”
Người nọ ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Hạ Hoán Vân.
Mọi người nghe thấy Hạ Hoán Vân nói những lời này đều vô cùng rầu rĩ, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài khách điếm. Trên con phố đối diện khách điếm, một nam nhân đang chậm rãi đi tới khách điếm. Người nọ mặc y phục màu lam, phiêu dật tự nhiên, hai đôi mắt hơi híp lại, ánh mắt lười biếng nhưng lại khiến mọi người không nhịn được nắm chặt vũ khí trong tay.
Nhưng mà, người đó lại không nhìn ai hết, ánh mắt của hắn dừng trên người Hạ lão bản đứng sau lưng mọi người.
Hắn càng đi gần, mọi người càng cảm giác áp lực càng lớn từ người đó, tất cả đều mím môi không nói nên lời. Mà người đó rốt cuộc cũng dời ánh mắt đi một chút, lướt qua mọi người một lượt, sau đó cười nói: “Các ngươi sợ ta?”
Mọi người không hề mở miệng, bộ dáng giống như gặp đại địch khiến Hạ Hoàn Nguyệt càng cảm thấy thú vị. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hai tay đặt sau lưng rốt cuộc buông xuống. Một lần nữa hắn dời ánh mắt hướng về phía Hạ lão bản vẫn im lặng, khiêu khích nói: “Đây là đồng bọn của ngươi? Cái gọi là người trong chính đạo?”
Lúc này Hạ Hoán Vân cũng nhếch môi, hắn nhìn mọi người rồi nói: “Mục tiêu của ngươi là ta, không quan hệ tới người khác.”
“Là ngươi?” Hạ Hoàn Nguyệt giống như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, nghiêng mặt cười cười, cười một hồi, hắn đột nhiên híp mắt nói: “Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy mục tiêu của ta là ngươi? Mặc dù ngươi Hạ Hoán Vân là huynh trưởng của ta nhưng cũng không đáng được là kẻ địch của ta!”
Hạ Hoán Vân khẽ run lên, sắc mặt không hề thay đổi, hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, nhưng biểu tình trên mặt trở nên cứng rắn hơn. Hai người đứng ở trong khách điếm, mọi người nhất thời không thể phân biệt rõ hai người bọn họ.
Hạ Hoán Vân im lặng một lát rồi thở dài nói: “Rốt cuộc phải như thế nào ngươi mới bằng lòng cam tâm?”
Hạ Hoàn Nguyệt hơi nhíu mày, buông tay nói: “Ba năm trước ta tới khách điếm này tìm ngươi, muốn ngươi cùng ta rời khỏi nơi thâm sơn cùng cốc này, chiếm lấy vùng trời riêng. Không những ngươi cự tuyệt ta mà còn cùng tên Sư Hồi Tuyết kia đối phó ta, hại ta bị trọng thương tu dưỡng rất lâu mới khỏe lại. Trì hoãn này đã hủy đi nghiệp lớn xưng bá của ta. Ngươi cảm thấy như thế nào ta mới bằng lòng cam tâm?”
“A…?” Hạ Hoán Vân tiến lên một bước, hai tròng mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Hạ Hoàn Nguyệt.
Hạ Hoàn Nguyệt không chịu được bộ dáng không sao cả lúc này của Hạ Hoán Vân, nhịn không được lớn tiếng nói: “Ta muốn giết Sư Hồi Tuyết, để xem mất đi tôn tử thì Tháp chủ Tháp Dạ Ẩn sẽ phản ứng ra sao!”
Hạ Hoàn Nguyệt không nói gì, chỉ cười điên loạn, coi những người xung quanh Hạ Hoán Vân giống như đồ chơi trong tay hắn. Trong chớp mắt Hạ Hoán Vân chợt hiểu ra, không phải Hạ Hoàn Nguyệt bị điên mà là đã nắm chắc phần thắng. Thân là giáo chủ tà giáo, nếu như Hạ Hoàn Nguyệt chỉ là kẻ thô lỗ chỉ biết chém giết thì sẽ không thể mở rộng Ma giáo như hiện nay. Lúc này hắn nói như vậy nhất định đã nắm chắc phần thắng Sư Hồi Tuyết, hơn nữa còn muốn giết Sư Hồi Tuyết, cũng có thể hắn đã sớm có kế hoạch tốt, chỉ chờ tới cơ hội ngày hôm nay.
Hạ Hoán Vân nhịn không được tức giận nói: “Ngươi không nên giết người ở chỗ của ta, nếu không…”
“Ta chính là cố ý chọn chỗ của ngươi.” Hạ Hoàn Nguyệt đắc ý cười.
Nhìn nụ cười của Hạ Hoàn Nguyệt, Hạ Hoán Vân cắn chặt răng, bỗng chốc không biết nên nói gì với hắn.
Hạ Hoàn Nguyệt cũng không có ý muốn nói thêm gì, nhanh chóng cắt đứt câu chuyện, quay ngược lại nhìn mọi người, nhưng nhìn một vòng vẫn không thấy người cần tìm, hắn cười nhạo: “Xem ra sư gia tiểu hài tử kia sợ hãi, trốn tránh không dám ra đây sao?”
“Sư gia sao lại sợ kẻ tà ma ngoại đạo như ngươi?” Đới Linh Sương vẫn im lặng nhìn hai người tranh chấp rốt cuộc đứng dậy.
Hạ Hoàn Nguyệt nhìn thấy Đới Linh Sương, khẽ cười nói: “Thì ra là Đới đại hiệp, thật đúng lúc.” H ắn một mình đi vào khách điếm, nhìn thấy hai cao thủ Hạ Hoán Vân và Đới Linh Sương nhưng lại không hề có chút sợ hãi, không biết là do trong lòng nắm chắc mười phần hay là do không hề để ý tới mọi thứ.
Đới Linh Sương quăng cho Hạ Hoàn Nguyệt ánh mắt lạnh thấu xương, sau một lúc mới nói: “Đới mỗ tất nhiên sẽ không làm giáo chủ thất vọng.”
Hạ Hoàn Nguyệt hừ lạnh: “Ta chỉ muốn tánh mạnh của một mình Sư Hồi Tuyết thôi.”
Sắc mặt của Hạ Hoán Vân và Đới Linh Sương hơi thay đổi, hai người định mở miệng lại nghe thấy tiếng nói truyền từ trên lầu xuống: “Sư mỗ đã tới, mời giáo chủ chỉ giáo.”
Khi tiếng nói kia truyền tới, tất cả mọi người đều kinh sợ.
Sư Hồi Tuyết nắm tay vịn từ từ đi từ trên lầu xuống, sắc mặt vẫn có chút bệnh nặng chưa lành, thân hình gầy yếu vô cùng, như thể chỉ cần một trận gió có thể đẩy ngã hắn, không cần nói tới đại ma đầu Hạ Hoàn Nguyệt ra tay.
Nhưng cho dù mọi người vô cùng lo lắng thì Sư Hồi Tuyết vẫn vững vàng đi tới trước mặt Hạ Hoàn Nguyệt, đôi mắt trong trẻo, nụ cười tao nhã, hắn khẽ nói: “Nếu Hạ giáo chủ đã vì tính mạng ta mà tới thì không cần dông dài nữa.”
“Tốt tốt.” Hạ Hoàn Nguyệt nhìn Sư Hồi Tuyết, nhếch khóe môi, rút trường kiếm trên eo ra.
Trên lầu hai, Lãnh Cầm đứng yên nhìn Hạ Hoàn Nguyệt và Sư Hồi Tuyết, cắn chặt môi dưới, không hề mở miệng nói một câu.
Sư Hồi Tuyết cũng không phải nhất thời kích động mà đi xuống lầu quyết đấu với Hạ Hoàn Nguyệt, mà là sau khi suy xét tất cả mới đi xuống. Lúc trước khi hai người ở trên lầu, Sư Hồi Tuyết đã giải thích mọi thứ cho Lãnh Cầm, cho nên lúc này chuyện Lãnh Cầm có thể làm chỉ là cầu nguyện cho Sư Hồi Tuyết có thể đánh bại Hạ Hoàn Nguyệt.
Nhưng mà…
Hạ Hoàn Nguyệt chính là giáo chủ Ma giáo, dưới tay có vô số oan hồn, không có địch thủ trong võ lâm. Còn hắn Sư Hồi Tuyết cho dù có tư chất thông tuệ cũng chỉ là nhân tài mới xuất hiện, thật sự là miễn cưỡng vô cùng. Điều này mọi người đều rõ ràng, cho nên lúc này Hạ Hoán Vân và Đới Linh Sương đều bước lên phía trước nửa bước.