Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 8 - Chương 8

Trước Sau

break
Lộ Nam Tâm nắm chặt tay, đứng ở cửa nhìn Cố Trầm Quang. Đột nhiên cô có chút xấu hổ. Hai tay giấu ra sau lưng, mười đầu ngón tay xoắn xuýt, tất cả đều rối rắm cùng một chỗ. Lúc này cô mới yên lặng giương mắt nhìn thiếu niên trước mặt giống như tự nhiên cao hơn.

Anh nhìn qua rất mệt mỏi.

Ánh mắt ngược lại vẫn như cũ, trầm tĩnh lại sáng rực. Chẳng qua là bên dưới vành mắt thâm đen, còn sâu đến không cách nào xem nhẹ.

Lộ Nam Tâm hơi áy náy, vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy thân hình cao lớn trước mặt đột nhiên ngồi xổm xuống, chiếc va li màu đen bị tiện tay đẩy sang một bên. Cố Trầm Quang vẫng mang vẻ mặt lạnh lẽo đánh giá cô, nhẹ nhàng ôm cô, vươn tay vỗ nhẹ đầu cô gái nhỏ trong ngực mình, khẽ thở dài, mở miệng: “ŧıểυ bảo bối, sao lại không thể để cho người khác yên tâm được vậy……”

Âm thanh khàn khàn, giọng nói bất đắc dĩ, cũng là cảm xúc dịu dàng nhất.

Lộ Nam Tâm đứng trong ngực anh. Một câu nói của anh càng làm cô thêm xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi……. Nam Nam không phải cố ý…….” Nói xong, tay bé nhỏ không tự chủ được vòng lấy cổ anh, vỗ một cái lại một cái.

Vẻ mặt của cô mang theo tia áy náy phát ra từ trong lòng, không có nửa phần cố ý làm ra vẻ. Cố Trầm Quang nhìn lại muốn cười, làm sao anh lại so đo những thứ này với cô chứ. Kéo người từ trong ngực ra, véo khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một quả trứng của cô, thấp giọng hỏi: “Có phải bị dọa sợ hay không?”

Lộ Nam Tâm trầm mặc chốc lát, gật đầu.

Thời điểm phát hiện bản thân bị sốt, cả người, thần trí đầu chia năm xẻ bảy. Cứ như vậy mấy giây, toàn thân cũng ra đầy mồ hôi, cô thật sự cho là bản thân sẽ chết.

Cũng may, một phen hú vía.

Trong nháy mắt đó Lộ Nam Tâm như rơi xuống đáy vực sâu tuyệt vọng, nào nghĩ tới bất quá chỉ là một chuyện hiểu lầm. Hiện tại nhớ lại, làm cho cô không nhịn được vô cùng sợ hãi. Bàn tay nắm chặt sau lưng buông ra, ngược lại nắm chặt ống tay áo của Cố Trầm Quang, hít hít nước mắt nước mũi cố nhịn, dùng sức gật đầu. Lộ Nam Tâm khó có được trong giọng nói mang theo vài phần làm nũng lên tiếng: “Dạ, đặc biệt sợ……”

Đứa nhỏ cho tới bây giờ ánh mắt đều trong suốt, đen trắng rõ ràng. Cho nên giờ phút này Cố Trầm Quang nhìn thấy rõ ràng không xót chút gì trong đáy mắt cô là sự sợ hãi. Không tiếng động thở mạnh một cái, ổn định lại cảm xúc có chút rối loạn của bản thân. Anh vò rối tóc của cô. “Không sao, không cần sợ. Có chú ở đây.”

Dạ! Lộ Nam Tâm gật đầu, nghĩ đến cái gì, mang theo tia mong đợi hỏi: “Chú ŧıểυ Cố lần này trở về liền không đi nữa phải không?”

Không phải.” Cố Trầm Quang lắc đầu. “Xem tình huống, chờ khi tình huống ở Bắc Kinh ổn định một chút, chú liền rời đi.”

. . . . . . À. Cô có chút thất vọng.

Cố Trầm Quang cười cười, đứng dậy. “Nam Nam không cần sợ, có chuyện gì liền tới tìm chú. Trong khoảng thời gian ngắn đoán chừng chú sẽ không rời đi.”

Lộ Nam Tâm đồng ý. “Được.”

Vậy chú ŧıểυ Cố trước về nhà ngủ một giấc.” Anh thật sự là quá mệt mỏi. Cơn buồn ngủ không thể khống chế đánh tới, một chút thời gian này anh đã mạnh mẽ chống mí mắt rồi.

Trong lòng Lộ Nam Tâm có chút không nỡ, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi rõ ràng giữa hai lông mày của anh, lập tức ngoan ngoãn gật đầu. “Dạ, chú mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Được.” Cố Trầm Quang xốc chiếc va li lên, “Chú đi đây, tỉnh ngủ sẽ đến chơi với Nam Nam.”

Kết quả vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước đi, liền cảm giác tay mình bị một bàn tay bé nhỏ mềm mại kéo lấy. Cố Trầm Quang dừng lại, tay của anh lạnh như băng, nhưng được bàn tay bé nhỏ kia nắm lấy, ấm áp mềm mại.

Anh quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, rất có kiên nhẫn: “Sao vậy?”

Vẻ mặt Lộ Nam Tâm có chút do dự, suy tư mấy giây, dũng cảm nói: “Nam Nam có thể đi theo chú ŧıểυ Cố hay không?”

Cố Trầm Quang sửng sốt: “Cùng chú về nhà?

Lộ Nam Tâm gật đầu.

Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, đồng ý. “Được. Có muốn nói một tiếng với người nhà Nam Nam hay không?”

Lộ Nam Tâm ngẩng ra, suy nghĩ một chút, gật đầu. Cô chạy vào phòng bếp nói một tiếng với dì Trương, sau đó mới ngoan ngoãn đổi giày, dắt tay Cố Trầm Quang cùng nhau về nhà.

————

Rời đi không xa, rất nhanh liền đến. Cố Trầm Quang lấy chìa khóa ra mở cửa, đẩy cửa vào nhà đã nhìn thấy Dịch Sở sớm chờ ở cửa.

Dịch Sở vốn là nghĩ sẽ dạy dỗ con trai vài câu —— Thời điểm nguy hiểm như vậy, sao có thể tùy tiện như thế. Nói trở về liền trở về, đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ. Nhưng chớp mắt nhìn thấy sau lưng con trai dắt theo cô gái nhỏ, lời nói lên đến miệng nửa ngày cũng không thể nói ra, chợt nuốt xuống.

Vậy làm sao. . . . . .

Cố Trầm Quang nhìn mẹ một cái, buông lỏng va li cùng cô gái nhỏ, bình tĩnh dựa vào cửa đổi giày. Âm thầm thay xong liền đi vào nhà, cầm dép lê đặt xuống trước mặt cô gái nhỏ, “Đổi giày.”

Lúc này mới xoay người, nhìn về phía người mẹ trầm mặc nhìn mình nảy giờ, tươi cười một tiếng gọi: “Mẹ”

. . . . . . Ừ.

Thân thể ba mẹ thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không? Ba đâu? Lúc này như thế nào không ở nhà?” Nhìn một chút, giọng nói đột nhiên tốt lên, bộ dạng chân thành nói ra những lời thăm hỏi nên có của một người con mới vừa về nhà.

Mà dù sao là con trai của mình, tính tình bà dĩ nhiên là rõ ràng.

Anh lấy lòng rõ ràng như vậy, Dịch Sở trừng Cố Trầm Quang một cái, ngọn lửa trong lòng nhất thời tiêu tán hơn phân nửa. Chẳng qua là rốt cuộc cũng không ủng hộ anh đột nhiên lại chạy về chỗ nguy hiểm như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác có Lộ Nam Tâm ở chỗ này, giọng điệu của bà không thể quá kém. Không thể làm gì khác hơn là cứng rắn nói: “Ba mẹ không sao, ba con đi công ty, một lúc nữa sẽ trở về.”

Ngụ ý rất rõ ràng, chờ ba con trở lại xem có mắng chết con hay không.

Cố Trầm Quang dẫn Lộ Nam Tâm chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nghe vậy liền quay đầu lại cười một tiếng với Dịch Sở. “Lúc con trở lại, ba đã kêu tài xế đến rước con.”

Dịch Sở: . . . . . . Liếc xéo một cái, trong lòng lại bốc lửa, muốn đi lên hỏi



break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc