Cố Trầm Quang đúng hạn trở về, đến sở luật sư thay thế Lê Tích.
Lê Tích tin thần phấn chấn mặc áo khoác vào, vui vẻ nói: “Đi nha, cậu gánh đi.”
Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đi làm gì? Gấp như vậy.”
Lê Tích tươi cười rạng rỡ: Xem mắt.
Cố Trầm Quang: . . . . . .
Anh cảm thấy khó tin, ngẩng đầu lên nhìn hắn, cẩn thận ngắm nghía hai giây, rất nghi ngờ hỏi: “Bộ dáng của cậu cũng không giống là loại không tìm được vợ, làm gì gấp gáp như vậy?”
Lê Tích: “Có thể là gần đây phải ăn hơi nhiều thức ăn cho chó.”
. . . . . . . . . . . .
Tôi cũng muốn mang bà xã nhỏ đi ra ngoài du lịch nha.”
. . . . . . . . . . . .
Cố Trầm Quang: “Cút, nửa tháng, hy vọng cậu có thể thắng lợi trở về.”
. . . . . .
Cố Trầm Quang về nhà nói lại chuyện này cho Lộ Nam Tâm nghe, cô gái nhỏ buồn cười: “Bộ dáng Anh Lê rất đẹp trai nha, cũng có rất nhiều cô gái thích anh ấy, anh ấy tại sao lại nóng lòng đi xem mắt như vậy chứ?”
Ánh mắt Cố Trầm Quang lộ vẻ coi thường: “Đẹp trai? Đẹp trai hơn anh sao?”
Lộ Nam Tâm biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt: “Không có, anh đẹp trai nhất.”
Cố Trầm Quang hài lòng hôn cô một cái.
Lộ Nam Tâm: . . . . . . Tại sao bây giờ anh càng ngày càng không đứng đắn rồi?”
Có không?
Lộ Nam Tâm nhìn Cố Trầm Quang: “Có. Lúc trước anh 10 năm như một ngày đều rất nghiêm chỉnh. Sau khi ở chung một chỗ, anh một ngày giống như 10 năm đều không đứng đắn.”
. . . . . .
Cố Trầm Quang cúi đầu, lại hôn một cái: Đây chỉ có thể nói là do bảo bối dạy dỗ tốt.”
. . . . . . Oan uổng.
Rõ ràng là người nào đó không cần thầy dạy cũng giỏi.
Kỳ nghỉ hè chỉ còn hơn phân nửa, sau khi đi du lịch trở lại, mỗi ngày Lộ Nam Tâm lại bị ông chủ Cố xách đến phòng làm việc.
Vừa đúng lúc học kỳ này cô có bài tập, dứt khoát mang theo luôn. Anh làm việc, cô làm bài tập.
Cố Trầm Quang nghe thấy ngạc nhiên hỏi: “Bài tập gì?”
Như thế nào đại học còn có bài tập?
Lộ Nam Tâm đưa tới một quyển sách thật dày, hết sức buồn bực: Phiên dịch một quyển 《 Thủy Hử truyện 》.
Cố Trầm Quang nhận lấy, là một bản Mãn văn 《 Thủy Hử truyện 》, toàn bộ là một đống chữ Mãn giống như sâu lông, nhìn cũng nhức đầu, đừng nhắc tới phiên dịch.
Anh hỏi: “Dịch thành chữ Hán?”
Lộ Nam Tâm: “Không phải, là chữ La Mã.”
Cố Trầm Quang: “Chữ La Mã là cái gì?”
Lộ Nam Tâm: Chính là Mãn văn đọc liền âm.”
À.” Cố Trầm Quang lật tới lật lui, vẫn cảm thấy hoàn toàn xem không hiểu, cảm giác đều giống nhau. “Bảo bối có thể xem hiểu?”
Lộ Nam Tâm gật đầu một cái: “Ừm, không sai biệt lắm.
Nhiều dấu gạch chéo nhỏ như vậy làm sao bảo bối phân được? Làm sao biết cái nào là cái nào?” Cố Trầm Quang vô cùng nghiêm túc tò mò.
Lộ Nam Tâm cũng nghiêm túc giải thích cho anh, ngón tay đi đến gần chỉ: “Từ phía trên đếm, từng chữ trên đầu cùng tạo thành bộ phận đều không giống nhau, có thể tìm ra. Anh xem, cái này là chữ A, phía dưới nó là hai dấu gạch chéo, coi là hai, đếm phía dưới nữa…..”
Cố Trầm Quang đột nhiên ngẩn người.
Liếc nhìn cô gái nhỏ đối diện, đang nói rất nghiêm túc, ánh mắt đặc biệt chuyên chú. Anh suy nghĩ hai giây, liền hỏi Lộ Nam Tâm: “Học cái này, sau đó bảo bối có hối hận không?”
Lộ Nam Tâm sững sốt, ngay sau đó đáp: “Không hối hận. Triều Thanh lưu lại phần lớn đều là sử liệu chữ Nhật, văn hiến đều là chữ Mãn. Luôn luôn có người đi học. Một triều đại to lớn huy hoàng như vậy, phải nghĩ cách lưu trữ lại. Nghe nói hiện tại cả nước có thể chân chính nói tiếng Mãn không đến mười người. Em cảm thấy học cái này rất có ý nghĩa.
Cố Trầm Quang xoa xoa đầu cô: “Thật?”
Thật.” Lộ Nam Tâm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lóe sáng: “Hơn nữa học cái này đặc biệt rất thú vị, viết ra cũng rất đẹp….. Em cảm thấy tốt vô cùng.”
Cố Trầm Quang cúi đầu hôn lên ánh mắt của cô, trái một cái, phải một cái, giọng điệu thật thấp mang theo cưng chiều: “Được, bảo bối cảm thấy tốt, vậy là được rồi.”
Còn có anh ở phía sau bảo vệ cô, anh vĩnh viễn là đường lui của cô.
————
Chuyện Chu Chấn Quang chấm dứt, rất nhanh liền có vụ án mới tìm đến. Sở luật sư nɠɵạı trừ anh cùng Lê Tích, những người còn lại căn bản đều là phụ tá hoặc là luật sư thực tập, rất nhiều vụ án không có cách nào qua tay.
Vì vậy mới vừa trở lại một tuần, Cố Trầm Quang liền bận đến chân không rời, một ngày ngủ không tới 7 tiếng, chỉ có thể vào thời gian nghỉ trưa thỉnh thoáng bắt Lộ Nam Tâm đến, ôm lấy thân mật một chút.
Từ đó về sau, thời điểm Lộ Nam Tâm tỉnh dậy trong phòng làm việc của Cố Trầm Quang, việc trên cổ liền nhiều thêm mấy dấu dâu tây, đã tập mãi thành thói quen. Sau lại rút ra kinh nghiệm, trên người luôn chuẩn bị sẵn khăn quàng cổ hay kem che khuyết điểm, mỗi buổi trưa tỉnh ngủ, chuyện đầu tiên là chạy đến phòng vệ sinh, nhìn xem chung quanh cổ có dấu hôn hay không, liền vội vàng che đậy.
Về sau Cố Trầm Quang lo lắng cô bôi những thứ đồ này không tốt cho thân thể liền rút kinh nghiệm, không hôn lên chỗ có thể bị người khác nhìn thấy, lúc muốn hôn liền cỡi quần áo cô ra hôn.
Ngày đó Lộ Nam Tâm tỉnh ngủ liền vọt tới phòng vệ sinh trái phải kiểm tra xem có dấu hôn hay không, nhưng mà kỳ lạ là không tìm được gì. Buổi tối trở về, lúc tắm soi gương . . . . .
Lộ Nam Tâm: . . . . . .
Sói biến thân, khó lòng phòng bị.
————
Mùa đông 2 năm sau.
Cố Trầm Quang chờ Lộ Nam Tâm ngoài cổng trường đại học, ngồi trong xe, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Trước đó Lộ Nam Tâm được vào danh sách bảo vệ báo cáo nghiên cứu, hôm nay phỏng vấn. Giờ này có lẽ đã đến lượt cô.
Mùa đông ở