Nửa tháng sau, Cố Trầm Quang hoàn thành công việc thu thập chứng cứ, lên đường về nước.
Lộ Nam Tâm bởi vì phải đi học, nửa tháng trước đã trở về nước trước. Những ngày qua hai người đều dựa vào điện thoại liên lạc.
Sau khi Cố Trầm Quang về nước, chuyện thứ nhất là đi gặp Chu Chấn Quang.
Trước đó anh đã sửa sang lại tất cả chứng cứ trong tay thành một tập tài liệu nộp lên tòa án, tin tưởng rất nhanh Chu Chấn Quang sẽ nhận được lệnh triệu tập.
Cố Trầm Quang rõ ràng, lần này Chu Chấn Quang tuyệt đối không biết gì cả.
Giống như Chu Chấn Quang rõ ràng biết anh sẽ đến tìm, liền cố ý đợi trong nhà vậy.
Trong cái vòng này, người người đều thông minh. Không thông minh, không thể nổi bật.
. . . . . .
Cố Trầm Quang ấn chuông cửa, là Tần Vận mở cửa. Tần Vận là đại ŧıểυ thư trong gia đình, từ khi gả vào nhà họ Chu đến nay, càng thêm khôn khéo. Dấu vết từng trãi quá nhiều, cũng không còn sự đơn thuần khi còn trẻ, mỗi một cái nháy mắt đều thoát lên sự sắc sảo.
Cũng đúng, đường đường là người phụ nữ của một gia tộc lớn, nếu thật sự là người đơn thuần không biết thế sự, cũng không phải là chuyện tốt.
Cố Trầm Quang khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi người chị ngày xưa này.
Tần Vận khẽ cười một tiếng, kéo cửa ra: Vào đi.
Trong phòng khách truyền đến giọng nói của Chu Chấn Quang: “ŧıểυ Vận, Trầm Quang tới rồi hả?”
Tần Vận xoay người, đi về phía chồng, giọng nói dịu dàng: “Ừ, tới rồi. Các người nói chuyện đi, em đi chuẩn bị trà.”
Để dì Lý làm đi, em làm coi chừng phỏng tay.”
Cố Trầm Quang đi vào phòng khách, liền nghe thấy một câu này. Để túi tài liệu trong tay xuống, ngồi xuống, cười nhạt nói: “Tình cảm của hai anh chị thật là tốt.”
Chu Chấn Quang khoát tay, “Vợ chồng già rồi, không bằng những người trẻ tuổi bọn em.” Nói xong, thân thể hơi nghiêng về phía sau dựa vào ghế sô pha. “Trầm Quang, hôm nay em đến không phải là theo anh tán gẫu chuyện này chứ?”
Cố Trầm Quang cười một tiếng: Tự nhiên là không phải.”
Anh mở túi tài liệu trong tay ra, lấy đồ vật bên trong ra, đặt trên khay trà.
Hôm nay tôi đến là lấy thân phận luật sư được sự uỷ thác của Lộ Nam Tâm ŧıểυ thư muốn cùng Chu Chấn Quang tiên sinh điều tra nguyên nhân cái chết của Lộ Thịnh Minh tiên sinh. Theo chúng tôi được biết, ngài có liên quan đến cái chết của Lộ tiên sinh.”
Chu Chấn Quang nhíu mày, không chút nào ngoài ý muốn, bình thản nói: “Không phải là tự sát sao?”
Chu tiên sinh.” Cố Trầm Quang thả thứ gì đó trong tay ra, chậm rãi dựa về phía sau. “Chuyện cho tới bây giờ, ngài cần gì phải giả bộ ngốc chứ.”
Sắc mặt Chu Chấn Quang bất động: “Anh nghe không hiểu em đang nói cái gì.”
Cố Trầm Quang cười.
Không phải giễu cợt, cũng không phải là khinh thường. Chính là chân chân thật thật, cười.
Không ai biết anh đang cười cái gì.
Cố Trầm Quang tĩnh lặng, lần nữa mở miệng thì giọng nói trầm xuống rất nhiều: “Vậy…… Anh Chu, Trầm Quang hỏi anh một câu, anh đã làm cái gì?”
Đây không phải là ván bài tình cảm, anh thật sự muốn hỏi một câu.
Chu Chấn Quang nhìn sang, mới phát hiện người ngồi đối diện, lúc nói chuyện không nhìn mình, ngược lại nhìn chằm chằm cửa sổ trong suốt bên ngoài. Vẻ mặt rất nhạt, gần như không lộ vẻ gì, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì. Một đôi mắt đẹp nửa ẩn nửa hiện, khẽ nheo lại, thần sắc không rõ.
Nhưng không hiểu sao Chu Chấn Quang lại có một loại cảm giác —— Cố Trầm Quang đang đau lòng.
Không rõ ràng, nhưng là có.
Trong lòng hắn đột nhiên cũng có chút khó tả —— Quen biết Cố Trầm Quang nhiều năm như vậy. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tâm tình như vậy trên người anh.
Nhắm lại mắt, lần nữa mở miệng vẫn là câu trả lời giống như cũ: Không có gì cả.
Cố Trầm Quang thu hồi ánh mắt.
Là do anh ngu ngốc, một người hết lần này đến lần khác muốn lấy mạng của anh, anh thế nhưng vọng tưởng dùng một câu nói của mình mà đả động hắn.
Con ngươi đen bóng sắc bén lần nữa nhìn về phía Chu Chấn Quang, nói: “Tự thú, 10 năm trở lên. Nếu không, không hẹn gặp lại.”
Chu Chấn Quang không lên tiếng, tiếp tục trầm mặc.
Cố Trầm Quang đợi một hồi, không đợi được câu trả lời. Anh thấp giọng cười một tiếng, thu dọn lại tài liệu xong, đứng dậy.
Trước khi đi, bỏ lại một câu: “Lệnh triệu tập 2 ngày nữa sẽ đến, Chu tiên sinh, chúng ta gặp nhau ở tòa.”
Chu Chấn Quang đột nhiên mở miệng: “Em cứ như vậy thích cô gái nhỏ kia?”
Cố Trầm quang không có xoay người lại: Ai?
Lộ Nam Tâm.” Chu Chấn Quang phun ra cái tên này.
Cố Trầm Quang cúi thấp đầu, xoay người lại, nhìn về phía Chu Chấn Quang, “Anh muốn nói cái gì?”
Chu Chấn Quang đón lấy ánh mắt của anh, bên trong không có hối hận cũng không