Lộ Nam Tâm từ từ tỉnh lại, trong cơn buồn ngủ mờ mịt cảm giác bên dưới khác so với bình thường.
Tim bên phải của cô, có quy luật mà đập, chồng lên tiếng nhịp đập tim của cô, “thình thịch thình thịch.”
Lộ Nam Tâm tự nhiên biết đây là người nào, lặng lẽ đỏ mặt. Cảm thấy hai người cứ như vậy vùi ở trong phòng làm việc của anh ngủ, thật sự là không được tốt lắm. Cô muốn từ trên người anh xuống, nhưng hai cánh tay anh lại vòng chặt cô, cô vừa động, anh nhất định sẽ tỉnh.
Tiến lùi đều khó, Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, vẫn không muốn ầm ĩ đến anh. Gần đây anh có vụ án khó giải quyết, may là anh, nhưng vẫn cần mỗi ngày thức đêm sửa sang lại tài liệu, hiện tại đáy mắt đều có một vòng thâm. Cô nhìn chằm chằm một vòng màu xanh nhạt chướng mắt này, trái tim đau lòng không dứt, nhìn càng thêm chăm chú. Nhưng mà nhìn một chút, đường nhìn lại chạy lệch.
Lộ Nam Tâm dùng mắt quét tới tới lui lui khuôn mặt gần trong gang tấc trước mắt, trong lòng có loại cảm giác “như thế nào lại thích anh như vậy,” từng chút từng chút một tràn đầy lên, êm ái mà mạnh mẽ.
Anh như thế nào lại đẹp như thế!
Từ mắt đến miệng, cả khuôn mặt, thân hình, không một nơi nào không đẹp. Nếu nói thì chính là được ông trời ưu ái.
Từ trước đến giờ cô đối với anh đều không có năng lực tự động điều khiển, cả người đều lệ thuộc vào anh. Người đàn ông này từ trước đến nay lại luôn đối xử tốt với chỉ một mình cô, vì vậy đối với Cố Trầm Quang, một số ít thời điểm, Lộ Nam Tâm đều là muốn làm gì thì làm.
Ví như bây giờ.
Lộ Nam Tâm nhìn nhìn một chút, cảm thấy muốn hôn. Vì vậy cô đi đến gần Cố Trầm Quang, không chút do dự hôn một cái lên đôi môi kia.
Sợ anh tỉnh, vừa chạm vào liền tức thì cách ra.
Đôi môi rời đi nửa cm, Lộ Nam Tâm dùng mắt tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, sau khi xác định anh không bị đánh thức, liền cúi đầu cuộn cổ, vùi đầu vào trong ngực Cố Trầm Quang…. Buồn buồn, khúc khích cười trộm.
Người ngủ say phía dưới, khóe môi lại không biết vì sao, chậm rãi nhếch lên.
Cô gái nhỏ ngốc này. . . . . .
————
Ăn cơm tối xong, Cố Trầm Quang như bình thường đi phòng sách xử lý công việc, ép Lộ Nam Tâm ngồi ở sô pha nhỏ trong phòng đọc sách cùng anh.
Lộ Nam Tâm cũng vẻ vẻ. Sô pha nhỏ này so với cái lớn bên ngoài thoải mái hơn rất nhiều. Ôm quyển sách, tùy tiện lật xem. Cảm xúc mềm mại bên dưới làm cho cô không nhịn được than nhẹ một tiếng.
Hai người cứ như vậy hài hòa cùng nhau một hồi lâu, điện thoại di động Cố Trầm Quang đột nhiên vang lên.
Cố Trầm Quang cầm tới, liếc nhìn số điện thoại hiển thị, hơi nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn Lộ Nam Tâm đang làm ổ trên ghế sô pha.
Cô gái nhỏ đang đọc sách say sưa ngon lành, hồn nhiên không biết gì.
Cố Trầm Quang dừng một chút, ấn nút nhận nghe: “Alô?”
Giọng người bên kia cũng rất nặng nề: “Trầm Quang, thứ cậu bảo mình đi tìm, đúng là có chút kỳ quái.”
Bàn tay Cố Trầm Quang căng thẳng, ánh mắt trầm xuống: “Như thế nào?”
. . . . . .
Cúp điện thoại, Cố Trầm Quang mới phát hiện Lộ Nam Tâm bên kia đang tò mò nhìn sang, “Sao vậy? Vẻ mặt nghiêm túc như vậy?”
Cố Trầm Quang lắc đầu, sắc mặt dịu lại, nói: “Chuyện vụ án.”
“À.”
Cái này Lộ Nam Tâm cũng không lo lắng, bằng năng lực của anh, nhất định có thể giải quyết.
Cô ngáp một cái, nhìn anh, nói: “Em mệt rồi.”
Cố Trầm Quang bật cười, tâm tình mới vừa khẩn trương dịu lại không ít, nổi lên ý định trêu chọc cô, “Không ở chỗ này cùng anh nữa à?”
Lộ Nam Tâm do dự mấy giây, nhưng vẫn đứng lên, đi tới, thân thể thơm ngát mềm mại lướt qua anh. “Không được, em muốn đi ngủ.”
Bất ngờ không kịp phòng bị, bị anh kéo vào trong ngực, không đợi cô kịp phản ứng, môi liền đi theo đặt lên.
Một nụ hôn rất dịu dàng.
Lúc đầu chỉ là cánh môi vuốt ve lên cánh môi, qua qua lại lại, không ngại phiền toái. Rõ ràng không có động tác kế tiếp, lại cứ cảm thấy cứ mãi dây dưa, triền miên động lòng người, thân mật không kẽ hở.
Hô hấp hai người tinh tế dầy đặc chồng lên nhau, cũng càng ngày càng nặng. Rốt cục, Cố Trầm Quang không còn dịu dàng, đầu lưỡi lộ ra, mạnh mẽ tách môi cô ra, cuốn lấy đầu lưỡi cô, không thuận theo không buông tha dây dưa. Càng ngày càng nặng, gắn gó không thể tách rời.
Lộ Nam Tâm ôm cổ Cố Trầm Quang trúc trắc hôn đáp lại, đầu lưỡi thử quấn lấy đầu lưỡi anh. Người đàn ông đang ôm cô lập tức hung hăng hút một cái, nụ hôn lập tức càng trở nên mãnh liệt, trong nháy mắt anh như muốn nuốt sống hết tất cả hô hấp của cô. Lộ Nam Tâm chỉ cảm thấy lưỡi cũng bị anh mυ"ŧ đến phát đau.
Cô cũng không lùi bước, ôm sát anh, ngẩng đầu nghênh đón, cố chấp, cùng anh dây dưa chung một chỗ.
Ưhm. . . . . .
Cố Trầm Quang rốt cục ý loạn tình mê, kéo cô, cùng nhau trầm luân. Một tay anh ôm lấy cô, một tay không tự chủ theo lưng của cô vuốt ve đi xuống. Lộ Nam Tâm mặc đồ ngắn, hơn nữa bị anh ôm như vậy, quần áo cũng bị vò loạn, bên hông lộ ra một mảng thịt lớn. Tay anh tìm được, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một ít thịt mềm trắng trẻo, ma sát từng chút, yêu thích không buông tay.
Chỉ chốc lát sau, ngón tay anh kiên định chậm rãi, thăm dò vào trong vạt áo của cô. Năm ngón tay giống như mang theo điện, từ eo cô một đường trượt đi lên, kiềm chế không đi lên phía trước, chỉ tới tới lui lui vuốt ve tấm lưng bóng lóng của cô.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh quá nóng, Lộ Nam Tâm bị sờ đến nóng bỏng “ưm” một tiếng, cảm thụ ngón cái anh nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve phía trên xương sống, cả người đều hung hăng run lên.
Đảo mắt bị anh nuốt hết toàn bộ giữa răng môi.
. . . . . .
Cố Trầm Quang cuối