Cận Ngụ Đình hô hấp trầm đục, Cố Tân Tân dưới thân anh đang nằm trên đống quần áo bằng chất liệu tơ lụa thượng hạng, ánh sáng phản chiếu lên đống quần áo, lại chiếu lên thân thể cô, lúc này thật giống như đang chống lại người đàn ông nằm trên.
Cố Tân Tân không tình nguyện, cô không có cách nào làm được như không có chuyện gì mà phối hợp với anh.
Cô đá hai chân, thân thể vặn vẹo lung tung, không muốn cho anh dễ dàng thực hiện được mục đích.
Trên trán Cận Ngụ Đình rỉ mồ hôi, anh đưa môi kề sát vành tai Cố Tân Tân. Đây cũng không phải lần đầu tiên, sao lại vẫn phản ứng dữ dội như vậy?
Buông ra......
Hai tay Cận Ngụ Đình quấn chặt lấy cô, ngón tay mơn trớn cần cổ trơn mềm của cô, đầu ngón tay chạm đến chiếc dây chuyền, khóe miệng anh khẽ mở. Được rồi, đừng nhúc nhích.
Buông tôi ra.
Em nằm im thì tôi mới thả ra được chứ.
Hai gò má Cố Tân Tân nhiễm một tầng hồng hào, cô nửa tin nửa ngờ nằm im, Cận Ngụ Đình xoa nhẹ mặt cô. Nhìn tôi.
Ánh mắt mê ly của Cố Tân Tân đối với tròng mắt của anh, sợi tóc ướt đẫm của anh mang theo mấy giọt nước, theo động tác của anh nhỏ xuống mặt Cố Tân Tân. Một giọt, hai giọt.......
Cô tin anh không giãy giụa nữa, lại không nghĩ rằng lại càng nguy hiểm hơn, cô chỉ mới hơi buông lỏng......
Cố Tân Tân há mồm cắn một phát, tức thì tiếng rên nhẹ của Cận Ngụ Đình rơi vào tai cô.
Vậy mà anh vẫn cười, Làm sao vậy?
Cố Tân Tân trừng anh, Cận Ngụ Đình nắm chặt cánh tay cô, thân thể hơi nghiêng ra hiệu cô nhìn vào gương.
Cô vội vàng khép mắt lại, không thể làm gì hơn là nhả ra, đem mặt giấu kín trong lồng ngực anh không dám động.
Tôi thích em như vậy, tôi là của em, em cũng chỉ có thể là của tôi......
Lần này anh vô cùng ôn nhu, Cố Tân Tân chưa bao giờ có thể nói ra những lời như vậy, thật sự là buồn nôn chết cô.
Vừa có thể trêu đùa lại vừa có thể giả bộ, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có Cận Cửu gia thôi.
Tòa nhà Đông.
Trong phòng ngủ chính mở một chiếc đèn tường, Thương Lục ngồi trên giường cuốn lại hai tay vòng quanh đầu gối. Cận Hàn Thanh khom lưng, mặt lạnh buông xuống một ý cười, Êm tai không?
Thương Lục nháy mắt một cái không hiểu nhìn anh ta.
Đau lòng sao? Cận Hàn Thanh lại hỏi.
Khuôn mặt cô trầm tĩnh, không nói lời nào, ánh mắt lại u buồn cực hạn, Cận Hàn Thanh giơ chân gác lên mép giường. Thương Lục, em nghe đi......
Thương Lục giơ lên bàn tay đã nắm chặt thành quyền đánh lên vai Cận Hàn Thanh, anh ta bắt lại được tay cô ấy, Em điên rồi nên cái gì cũng không nhớ, nhưng có một số việc...... tôi nhất định phải cho em ghi nhớ thật rõ ràng! Em tốt nhất là nhanh chóng khỏi bệnh, em tự mình dằn vặt như vậy không có ý nghĩa gì hết, thật đấy.
Thương Lục co rúm người, cong lưng chôn chặt khuôn mặt vào trong cánh tay, Cận Hàn Thanh biết cô muốn làm gì, nhanh chóng ép lại cánh tay Thương Lục, liền bị cô ấy há miệng cắn mạnh lên thân thể mình.
Cận Hàn Thanh đau thấu tim, cô ấy hoàn toàn không biết nặng nhẹ nhưng anh ta cũng không rên lấy một tiếng. Một tay kia anh ta ôm lấy bả vai Thương Lục, một tay khẽ vuốt mái tóc cô ấy.
Cận Ngụ Đình đứng dậy, lấy dây chuyền trên cổ Cố Tân Tân tháo xuống, ném lại vào đống quần áo ngổn ngang trên mặt đất.
Trở lại phòng ngủ, Cố Tân Tân ngồi bên bệ cửa ngẩn người, Cận Ngụ Đình đi tới thấy trên đống phác thảo của cô là một đống hỗn loạn.
Ngày hôm sau.
Cố Tân Tân thừa dịp Cận Ngụ Đình còn đang rửa mặt đi xuống lầu trước.
Khổng Thành ngồi trong phòng khách nghe được tiếng bước chân thì thả xuống tờ báo trên tay, Phu nhân.
Có lẽ anh ta một lúc nữa mới xuống.
Vâng.
Cố Tân Tân nghĩ ngợi xem nên mở miệng thể nào, nhìn có vẻ rất là gượng gạo, Sáng giờ không thấy điện thoại anh ta có chuông reo.
Vâng, hôm nay công ty không có chuyện gì.
Vậy mà vẫn phải đúng giờ như thế đi?
Khổng Thành buông hai tay bên người. Có lẽ là muốn gặp gỡ vài người khách hàng.
Cô còn đang khách sáo vài câu, dư quang liếc thấy Cận Ngụ Đình đang đi xuống lầu, Cố Tân Tân liền như một làn khói biến vào nhà ăn.
Cận Ngụ Đình đi ra khỏi cửa, bước vào trong xe liền hỏi Khổng Thành một câu không đầu không đuôi. Cậu có biết hai cái vòng tròn và một cái xiên nghĩa gì không?
Khổng Thành không phản ứng lại, Ngài thấy ở đâu vậy, là một cái ký hiệu sao?
Không phải, Cố Tân Tân vẽ.
Tôi tra cứu một chút.
Một lát sau, Khổng Thành có chút lúng túng nhìn về phía Cận Ngụ Đình, đưa đáp án tìm được cho anh xem.
Cận Ngụ Đình nhìn đống tranh ảnh đó liền hiểu. Kết quả giải thích được nhiều lượt xem nhất ghi: Thông thường là chỉ chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Anh bỗng nhiên tỉnh ngộ, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến trong đống hình vẽ đó của Cố Tân Tân đều là những hình này, Cận Ngụ Đình sáng tỏ, xem ra cô đối với phương diện này của anh rất hài lòng, những ký hiệu này nói không chừng chính là cô ấy muốn ám chỉ đến suy nghĩ của mình.
Cửu gia, phu nhân hôm nay thăm dò tôi hành tung của ngài.
Cô ấy muốn biết gì thì cứ nói cho cô ấy biết là được rồi.
Khổng Thành nhìn Cận Ngụ Đình qua gương chiếu hậu, hiếm thấy anh nhắc đến cô mà cười vui vẻ đến vậy, đôi tròng mắt đều muốn lòi ra.
Lời tối qua xem ra là cô nhớ rất kỹ, muốn bắt được khuyết điểm của anh, còn phải xem cô có bản lĩnh đó hay không.
Đêm đó Cận Ngụ Đình lại không về tòa nhà Tây, Cố Tân Tân lăn lộn không tài nào ngủ được, trăm phần trăm là anh nuôi người bên ngoài, chỉ là cô không biết sào huyệt đó ở đâu a!
Nơi anh kim ốc tàng kiều tất nhiên cô cũng đừng hòng từ miệng Khổng Thành moi ra được, đi theo Cận Ngụ Đình đều là nhân tài, ngay cả tài xế của anh ta cũng không mua chuộc được.
Thời khắc mấu chốt đành phải nhờ đến sự hỗ trợ của Lý Dĩnh Thư, dù sao Lục Thành có nhiều con mắt nhìn vào Cận Ngụ Đình như vậy, cô hỏi thăm khắp nơi, bỏ ra năm tấm phiếu ăn trong bữa tiệc đứng của khách sạn Hilton đã thành công moi ra được bốn chữ biệt thự Thụ Sơn .
Xế chiều, Cố Tân Tân gọi điện thoại cho Cận Ngụ Đình.
Đầu bên kia rất nhanh đã có người nghe, Xin chào.
Tối nay anh có về không?
Làm sao vậy?
Cố Tân Tân tùy tiện lấy lý do, Mẹ hỏi chuyện anh, biết anh cả đêm qua không về.
Không về. Cận Ngụ Đình trả lời ngắn gọn.
Được.
Cận Ngụ Đình ngắt máy, Cố Tân Tân khó nén được kích động trên mặt, anh ta đêm nay khẳng định là qua đêm ở biệt thự Thụ Sơn, cô cuối cùng cũng có được một cơ hội đi bắt gian rồi!