Một đôi tình nhân đi ngang qua dè dặt nhìn về hướng này.
Sắc mặt tài xế khó coi, theo Cận Ngụ Đình đã lâu, tính khí cũng giống ông chủ, Nhìn cái gì mà nhìn?
Cô gái nắm lấy tay bạn trai vội vàng đi chỗ khác.
Cố Tân Tân nhắm mắt lại, Tự tôi có chân.
Cô khom người ngồi vào trong xe, bên cạnh truyền đến tiếng tài xế đóng cửa, cô ngồi ngay ngắn, cố chống vào cửa xe, nhưng bên cạnh lại có một vật thể sống ngồi ở đó, hơi thở tùy tiện phả ra bao phủ cả không gian.
Tài xế khởi động xe, hạ tấm màn che trong xe xuống.
Cố Tân Tân đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, chẳng lẽ tình tiết ngày hôm nay, anh ta đã xem rồi? Không vừa ý?
Cận Ngụ Đình bỏ tay sang bên cạnh, cầm lấy một cuốn sổ đưa cho Cố Tân Tân. Cô đưa tay nhận lấy, mở ra xem, là ngày tháng sau, có vài chỗ bị đánh dấu bằng bút đỏ.
Chọn một ngày.
Để làm gì?
Cuối cùng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Cận Ngụ đình cũng nhìn về phía cô, Kết hôn.
Cái gì? Kết hôn gì cơ?
Khóe miệng người đàn ông giương nhẹ, Bây giờ danh dự của tôi hỏng hết rồi, cô không nên chịu trách nhiệm với tôi?
Không...... Đây thật là chuyện hoang đường trước nay chưa từng có, cuối cùng Cố Tân Tân cũng ý thức được là mình đã chọc phải một tên vô lại, Tôi cũng đã làm theo ý anh rồi, xin lỗi cũng nói rồi, anh còn muốn thế nào?
Trước mặt cô bây giờ chỉ có hai con đường, con đường ít tốn sức nhất, chính là kết hôn với tôi.
Cố Tân Tân tức giận, đến mức này rồi, cũng không cần phải xuống nước nữa, Còn con đường kia đâu?
Bị tôi áp tải đi kết hôn.
Tôi không chọn con đường nào thì sao?
Mắt Cận Ngụ Đình dừng trên mặt cô, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường cong gợi cảm, Cô không ngốc đến mức, muốn chọn đường chết chứ?
Cố Tân Tân thật sự bị chọc giận hoàn toàn, cô giống như con sư tử nhỏ đầu xù lông lên xiết chặt nắm tay, Thế nào? Chỉ dựa vào anh có quyền có thế? Thể loại cường thủ hào đoạt này tôi xem nhiều lắm rồi, anh thực sự cho rằng có tiền có quyền là vạn năng sao?
Cường thủ hào đoạt: cưỡng ép, chiếm đoạt
Ai bảo cô không có hai thứ này? Đợi đến lúc cô bị ép tới đường cùng, thì cô sẽ biết bọn chúng có tác dụng đến thế nào. So với Cố Tân Tân đang phẫn nộ và phát điên, thì Cận Ngụ Đình lại bình tĩnh tự nhiên, một bộ dạng tri thức ngồi ngay ngắn trong xe, ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ trên chân, Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu cô không chịu chọn, tôi chọn.
Anh đang nói đùa đúng không? Chẳng qua là muốn dọa tôi một chút.
Cô nghĩ nhiều rồi, ngày mai là chủ nhật, ba mẹ cô hẳn là ở nhà, ngày mai tôi đến nhà cầu hôn.
Đôi môi hình củ ấu của Cố Tân Tân khẽ mở, Tôi muốn xuống xe!
Mặt Cận Ngụ Đình không có biểu hiện gì, một ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa xe, ánh nắng nhảy nhót trên cửa kính, cũng không thể làm ấm đáy mắt lạnh lẽo của anh.
Anh chuyển tầm mắt lần nữa, nhìn sang Cố Tân Tân, cô nhìn thấy sự xa cách và không nói đa͙σ lý trong đôi mắt anh.
Vị tiên sinh này, nam chính của tôi và anh trùng tên với nhau, thì cứ coi như là tôi sai được rồi, tôi sửa lại tên nam chính có được không?
Cô đổi được không?
Lông mày thanh tú của Cố Tân Tân nhăn lại, Không đổi tên được, là có liên quan tới anh?
Anh cười khẽ, nham hiểm, tràn đầy châm biếm.
Trong lòng cô đã quyết, cắn chặt răng, Thật sự không được thì tôi sẽ xóa Trảm nam sắc đi.
Muộn rồi. Cận Ngụ Đình lười biếng cất tiếng, giơ tay gõ nhẹ phía trước, tấm màn che trong xe dần cuốn lên. Đưa Cửu phu nhân trở về.
Cả người Cố Tân Tân sởn gai ốc, nhưng tốt xấu gì cũng nghe thấy câu đưa cô trở về, cô mới nuốt câu chửi rủa xuống miệng, tạm nhẫn nhịn cái điệu bộ này.
Trở về đến cửa ŧıểυ khu, xe vừa dừng lại, Cố Tân Tân lập tức muốn mở cửa, không biết sao mà cửa xe không nhúc nhích tí nào.
Ngày mai đúng 9 giờ sáng tôi đến, nếu cô không ở nhà, tôi sẽ đem lễ vật cầu hôn đến đơn vị của cha mẹ cô.
Khóa cửa tích một tiếng, cửa xe mở ra, Cố Tân Tân rời đi không chút do dự, hai chân vừa chạm đất, cô hung hăng vung tay đóng cửa xe, có ma mới để ý tới anh!
Thế nhưng đến ngày thứ hai, trong lòng cô lại lo lắng không thôi, lỡ như Cận Ngụ Đình thật sự tìm tới cửa thì phải làm sao đây?
Cố Đông Thăng từ trong nhà bếp đi ra, nhìn thấy con gái ngây người đứng trong phòng khách, Tân Tân, hôm nay muốn ăn món gì? Ba làm cho con.
Cố Tân Tân định thần lại, ánh mắt không nhịn được liếc lên chiếc đồng hồ treo trên tường, 8 giờ 30 rồi.
Lục Uyển Huệ đeo bao tay trên cửa ban công nói, Mua ít sườn, không phải mấy ngày trước con kêu gào muốn ăn sườn xào chua ngọt sao?
Mẹ, mẹ đi cùng ba đi, tiện thể đi dạo luôn.
Có gì hay mà đi dạo, quần áo còn chưa giặt xong đâu.
Cố Tân Tân đi qua, đẩy bả vai Lục Uyển Huệ, Ai da, đi đi, vợ chồng già cũng phải bồi dưỡng tình cảm mà.
Cố Đông Thăng mở ngăn kéo, cầm cái giỏ đi chợ ra, Bà cứ đi cùng với tôi đi, bà biết chọn đồ ăn hơn, quần áo để ở đó, tí nữa về tôi giặt.
Lục Uyển Huệ cười cười quay về phòng thay quần áo, mắt Cố Tân Tân cứ nhìn chằm chằm vào thời gian, lúc bọn họ ra khỏi cửa, đã sắp 8 giờ 50 rồi.
Trong lòng cô còn may mắn, lời nói điên khùng hôm qua của Cận Ngụ Đình nhất định không phải là thật, anh ta xem kết hôn là chuyện mua đồ ăn đơn giản thế thôi sao?
Tính toong, tính toong — —
Một hồi chuông cửa đột nhiên vang lên, nhịp tim cô lỡ mất hai nhịp, rón ra rón rén bước tới cửa.
Chuông cửa bị người ta nhấn giữ, kêu mãi không ngừng, ồn ào phát bực.
Cố Tân Tân đưa tay ra mở cửa, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng ở bên ngoài, theo sau có mấy người, trong tay mỗi người đều bưng đồ, khiến cả hành lang chật ních.
Cận Ngụ Đình đẩy cửa đi vào, tám người sau lưng nối đuôi nhau mà vào, bọn họ đi đến trước bàn uống trà, đem từng thứ một trong tay đặt lên.
Đây là lễ vật cầu hôn, tôi cũng là vội vàng chuẩn bị, nếu cô cảm thấy không thích hợp, hôm khác có thể bổ sung.
Cố Tân Tân lạnh mặt, Các người đi ra ngoài!
Cận Ngụ Đình đứng im, người bên cạnh cũng không động.
Người đàn ông bước lên phía trước hai bước, Không nghe thấy phu nhân nói sao?
Vâng. Bọn họ đồng thanh trả lời, đi ra ngoài trông coi.
Đôi môi Cố Tân Tân phát run, Cũng mời anh rời khỏi.
Cận Ngụ Đình ngắm nhìn bốn phía, căn hộ không lớn, có vẻ nhiều nhất cũng khoảng 80 mét vuông, thiết bị trong nhà cũng có chút lỗi thời, Cố Tân Tân thấy anh đứng bất động, cô càng tức giận, xông lên đẩy anh đi.
Anh đi mau, nếu không tôi báo cảnh sát thật đó!
Cô ra sức đẩy anh ta mấy cái liền, nhưng Cận Ngụ Đình giống như một pho tượng đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hai tay Cố Tân Tân chống trên lồng ngực rắn chắc của anh, tiếp tục đẩy về phía trước, Ai muốn kết hôn với anh? Ra ngoài!
Bỗng nhiên bờ vai của cô bị người ta ôm lấy, ngay sau đó, cánh tay người đàn ông đè xuống, cả người cô bị anh ôm vào lòng.
Cho dù cô muốn làm Cửu phu nhân, cũng không cần gấp gáp ôm ấp như vậy, tôi rất kén chọn đối với chỗ ngủ, cô xác định, muốn động phòng sớm ở trong nhà cô?
Anh...... Cố Tân Tân giãy dụa bờ vai, lại bị anh ôm chặt hơn.