Về đến nhà, Tu Thiện Văn đang ngồi trước bàn ăn dùng cơm tối, vừa nghe được tiếng bước chân liền vội vàng đứng dậy. Chị dâu.
Cố Tân Tân tiến lên vài bước, Tu Thiện Văn kéo cô ngồi xuống. Em lấy cơm cho chị.
Không cần, chị ăn rồi.
Có thật không?
Chuyện này còn cần lừa em sao?
Tu Thiện Văn ngồi về ghế, cầm đũa tiếp tục ăn, tầm mắt Cố Tân Tân không khỏi lướt về sau lưng cô bé. Áo em làm sao thế kia?
Dạ? Tu Thiện Văn nhướn mắt nhìn về sau. Làm sao thế ạ?
Tu Thiện Văn mặc một chiếc áo nhung trắng, Cố Tân Tân nhìn chằm chằm lưng áo cô bé, Ai vẽ?
Trên lớp vải trắng bóc có mấy vết mực, Tu Thiện Văn đưa tay về sau sờ sờ, nhưng dĩ nhiên là không sờ ra được gì. Chắc là bạn học nào đó không cẩn thận vẽ lên thôi ạ.
Thật không? Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ. Vẽ vào như vậy, coi như phải vất bỏ rồi.
Chắc là vẫn giặt được thôi mà. Tu Thiện Văn thấy tâm trạng Cố Tân Tân không tốt, cũng không muốn đem chuyện đó làm phiền thêm cô, Cậu bạn ngồi phía sau rất nghịch ngợm, lên lớp cũng không ngoan ngoãn học hành. Mai em sẽ mách cô giáo để cô giáo dạy dỗ cậu ta.
Nhớ đó.
Vâng.
Quay về phòng, Cố Tân Tân mở điện thoại ra kiểm tra, trước đó cô gửi cho Cận Ngụ Đình không ít tin nhắn, nhưng anh đều không trả lời.
Lần này ngược lại có mấy tin nhắn mới, cô nhanh chóng mở ra, là tin nhắn trả lời của Cận Ngụ Đình.
Trên đó viết đơn giản vài chữ: không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Cố Tân Tân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không biết phải hỏi ra thế nào.
Lại thêm mấy ngày qua đi, Cố Tân Tân xuống lầu từ rất sớm, tính toán cùng ăn sáng với Tu Thiện Văn rồi đưa cô bé đến trường.
TV trong phòng khách đang bật, hiện tại là giờ thời sự buổi sáng.
Cố Tân Tân đưa cốc sữa bò đã hâm nóng cho Tu Thiện Văn.
Cám ơn chị dâu.
Bên tai truyền vào mấy từ then chốt, cô nhấc mắt nhìn lên TV, thấy được tiêu đề trên đó: Trung tâm thương mại Cửu Quang chờ mong đã lâu sẽ khai trương vào tháng này.
Cố Tân Tân cắn phải đầu lưỡi, đau đến mức đầu choáng mắt hoa.
Xem ra chuyện kia đã giải quyết xong rồi.
Giọng nói thuyết minh không ngừng vang lên, giới thiệu xung quanh nơi này có những khu chung cư xa hoa thế nào, có thể mang đến lợi ích to lớn thế nào, Cố Tân Tân một chữ cũng không thể tiếp tục nghe.
Thuận lợi đó là đạp trên bao nhiêu thống khổ của người khác mà đi lên.
Cận Duệ Ngôn vì Cận Ngụ Đình mới thỏa hiệp, nhất định là cô ấy đã xác định nhứng thứ đồ trong tay đối phương mới bằng lòng đáp ứng phải không?
Chị dâu? Tu Thiện Văn thấy cô thất thần, khẽ gọi.
Cố Tân Tân định thần, Em ăn nhanh đi.
Chị không sao chứ?
Không sao cả.
Sao có thể không sao chứ, bỏi Cố Tân Tân có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim cô đang rỉ máu. Cô không biết Cận Ngụ Đình thế nào rồi, anh là một người kiêu ngạo như vậy, có thể tiếp thu loại chuyện đó không đây?
Cố Tân Tân siết chặt đôi đũa trong tay, âm thanh từ tivi truyền ra chói tai cực kỳ, Cố Tân Tân đi tới, cầm điều khiển tắt đi.
Tu Thiện Văn biết tâm trạng cô không tốt, ăn qua loa mấy miếng rồi nói. Chị dâu chị không cần đưa em đến trường đâu, tự em đến trường được.
Không được. Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi từ chối. Tan học cũng phải về nhà ngay đấy. Chỉ có thể đi xe của nhà, không được đi cùng bạn bè đến những nơi khác, càng không được đi đâu một mình, nghe không?
Tu Thiện Văn khẽ gật đầu. Vâng.
Đưa Tu Thiện Văn đến trường rồi quay về, Cố Tân Tân đi thẳng đến công ty, một ngày bận rộn quay cuồng lại bắt đầu lặp lại, cuộc sống bỗng chốc trở nên đặc biệt vô vị.
Buổi chiều, Cố Tân Tân thu dọn đồ đã chuẩn bị đi về, cô nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ Tu Thiện Văn tan học.
Cô gọi điện cho tài xế để nói anh ta không cần đi nữa rồi tự mình đến trường Tu Thiện Văn, vừa vặn là lúc tan học.
Cô ngồi trong xe đợi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Tu Thiện Văn đi ra, Cố Tân Tân có chút sốt sắng, không ngừng nhìn thời gian.
Học sinh nɠɵạı trú của trường gần như đã gần ra hết, Cố Tân Tân xuống xe, trực tiếp gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Tu Thiện Văn.
Alo, cô Tống, chào cô, xin hỏi Tu Thiện Văn đã về chưa?
Cô vẫn không biết sao? Em Tu Thiện Văn xảy ra chút chuyện, hiện tại đang ở trong văn phòng.
Cố Tân Tân theo bản năng sốt ruột hỏi. Con bé làm sao vậy?
Yên tâm, đã giải quyết gần xong rồi.
Cố Tân Tân đóng cửa xe, bước nhanh về phía trường học, Cô giáo, tôi đang ở trước cổng trường rồi, bây giờ lập tức qua đó.
Cố Tân Tân sao có thể không vội chứ? Hiện tại đang trong giai đoạn quan trọng, Tu Thiện Văn không thể tiếp tục xảy ra chuyện được.
Cô nhanh chóng đi về phía tòa nhà văn phòng, từ xa đã thấy cô giáo chủ nhiệm đứng trước cửa phòng làm việc, Cố Tân Tân bước nhanh về phía đó, Cô giáo.
Tu Thiện Văn ở bên trong.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Một chút mâu thuẫn nho nhỏ thôi. Cô giáo chủ nhiệm liếc Cố Tân Tân một cài, cô đã đi đến cửa, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong truyền tới. Cố Tân Tân liếc người đứng phía sau, Cô Tống, vì sao cô không gọi cho tôi?
Tôi đã nói Tu Thiện Văn gọi điện thông báo cho người nhà nhưng cô bé nói chị gái mình khá bận, nên cuối cùng nói anh rể tới.
Anh rể? Cố Tân Tân càng ngạc nhiên hơn, không lẽ chị gái trong lời của con bé là cô sao?
Cô giáo chủ nhiệm đẩy cửa phòng làm việc, Cố Tân Tân không thể chờ thêm được nữa nâng chân đi vào, hai mắt vừa chạm đến bóng lưng người đàn ông, thân thể đã run lên nhè nhẹ. Cố Tân Tân dừng chân, Tu Thiện Văn nhìn thấy cô, một tiếng chị dâu sắp ra khỏi miệng, nhưng nhìn tới cô giáo chủ nhiệm đứng phía sau lại mạnh mẽ nuốt trở về, thay đổi cách xưng hô, Chị.
Người đàn ông tuy là dùng tư thế đơn giản nhất ngồi đó, nhưng sống lưng thẳng tắp, anh quay đầu lại nhìn cô, rất nhanh tầm mắt đã thu về.
Cố Tân Tân lúc này mới chú ý thấy bên trong phòng làm việc đứng đầy người, còn có vài vị phụ huynh.
Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đi theo cô giáo chủ nhiệm vào trong, Tu Thiện Văn kín đáo liếc cô một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Tuổi còn trẻ đã đánh người, chuyện này sao có thể chấp nhận được? Một vị phụ huynh trong đó chỉ Tu Thiện Văn nói.
Cận Ngụ Đình kéo cánh tay Tu Thiện Văn, để cô bé đứng sau lưng mình, Vì sao lúc con gái bà vẽ linh tinh lên quần áo người khác lại không thấy là không chấp nhận được vậy?
Con bé nhất định không phải cố ý.
Đây đều là mấy thứ phá quần áo của người khác, sao có thể là không cố ý?
Cố Tân Tân đi tới sau lưng Cận Ngụ Đình, tầm mắt đảo qua những người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Tu Thiện Văn. Xem ra cô đã quá bất cẩn rồi, bởi vì mấy ngày nay lúc nào cũng như người mất hồn nên khi phát hiện ra những vết tích kia cũng không truy hỏi cặn kẽ.
Quần áo thì có thể đáng giá mấy đồng chứ, trẻ nhà anh động thủ đáng người, nhìn đi, nhìn xem nó đánh con gái nhà tôi thành cái dạng gì này.
Người phụ nữ trung niên đó nói xong, kéo cô con gái đứng bên cạnh về phía mình rồi đẩy ra trước. Cố Tân Tân nhìn thấy trên cổ cô bé kia có một vết xước màu đỏ, xem ra là trong lúc xô đẩy không cẩn thận cào trúng.
Cận Ngụ Đình nhấc mắt, Là ai ra tay trước?
Đương nhiên là con bé nhà cậu chứ ai vào đây nữa.
Văn Văn nhà tôi tính tình rất trầm ổn, sẽ không có chuyện động thủ trước, cùng lắm chỉ có tự vệ mà thôi. Nếu bà còn muốn dây dưa không dứt, làm chuyện vô nghĩa như vậy thì chi bằng chúng ta đến bệnh viện kiểm tra vết thương, tất cả theo kết quả xét nghiệm quyết định?
Đối phương cũng cực kỳ hùng hồn, Xét nghiệm thì xét nghiệm, đi thôi.
Cô giáo chủ nhiệm thấy vậy, nhanh chóng đứng giữa can ngăn. Mẹ La Mẫn à, tôi thấy chuyện này cũng không có là gì, chúng ta chuyện nhỏ hóa không có gì, việc học của bọn trẻ là quan trọng nhất......
Cô giáo, lời này của cô sao có thể nói ra chứ, trẻ nhỏ ở trường học bị bắt nạt, hơn nữa còn ở ngay trong lớp, lại trước mặt nhiều người chứng kiến như vậy đấy.
Cận Ngụ Đình đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ cô bé kia. Đúng là nên đi kiểm tra đi thôi, vết thương trên cổ này theo tôi thấy thì chính là dấu hôn, không sai chứ?
Mẹ của đối phương nghe vậy, suýt chút nữa thì nhào tới liều mạng với Cận Ngụ Đình, Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả?
Cận Ngụ Đình chắn trước Tu Thiện Văn, Tôi cũng chỉ thành tâm muốn tìm ra chân tướng mà thồi, rất tán thành chuyện đến bệnh viện. Dù sao ý kiến của bác sĩ mới là chuẩn xác nhất, tôi cũng nhất định sẽ nói bác sĩ kiểm tra cho cô bé cẩn thận.
Cô bé kia nghe vậy thì bắt đầu sợ hãi, vội vàng cầm lấy tay mẹ mình. Mẹ, cũng không phải chuyện gì lớn, bỏ đi......
Sao có thể cứ như vậy mà bỏ đi được? Ít nhất phải khiến đối phương phải nói một câu xin lỗi.
Cận Ngụ Đình khẽ lắc đầu, Ngày thường em vợ tôi phải chịu đựng con cái mấy người bắt nạt thế nào bây giờ tôi cũng mới biết được, bà lại còn muốn chúng tôi phải xin lỗi? Tổn thất quần áo thì thôi đi, chúng tôi cũng không thiếu chút tiền này, nhưng từ nay về sau nếu còn dám bắt nạt con bé thì cứ chuẩn bị nghỉ học đi!
Cậu là ai chứ? Nói nghỉ học là con chúng tôi phải nghỉ học sao?
Cận Ngụ Đình vung tay lên, ra hiệu cho đối phương dừng lại, Con gái bà vốn đã nguy cấp lắm rồi, tôi khuyên bà vẫn là nên thu lại một chút, chí ít để cô bé còn có thể có được cái bằng tốt nghiệp trung học.
Người đàn ông nói xong lời này, kéo cánh tay Tu Thiện Văn rồi hướng về phía giáo viên chủ nhiệm nói. Sau này nếu như còn có chuyện này xảy ra, phiền cô giáo trực tiếp gọi điện cho tôi.
Được.
Cố Tân Tân đi theo hai người ra ngoài, Tu Thiện Văn ngoan ngoãn đi phía sau Cận Ngụ Đình, ra đến ngoài mới dè dặt quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, người đàn ông không quay đầu lại, bước chân thẳng tắp đi về phía trước.
Cô không khỏi tiến lên vài bước, thấy được phía sau quần áo của Tu Thiện Văn bị vẽ lung tung thì không khỏi đau lòng. Văn Văn, em ở đây bị người ta khi dễ mà không nói với chị một tiếng là sao hả?
Thật ra cũng không có nghiêm trọng như vậy.......
Cận Ngụ Đình đi xuống lầu, mãi đến trước cổng trường, Cố Tân Tân nhìn thấy Khổng Thành đã chờ sẵn bên ngoài.
Được rồi, anh về đây. Cận Ngụ Đình hướng về phía Tu Thiện Văn nói.
Cố Tân Tân liếc anh một cái, mái tóc của người đàn ông giống như đã dài ra một chút, thái dương thấp thoáng bị che lại. Cố Tân Tân thật sự muốn xông tới, đẩy đám tóc đó ra kiểm tra xem rốt cuộc là vết thương của anh đã thế nào rồi.
Hôm nay thật sự làm phiền chú rồi, Tu Thiện Văn cũng cảm thấy không tiện. Cám ơn.
Không cần phải khách khí như vậy, nhớ kỹ, sau này nếu còn có chuyện này xảy ra thì không được giữ trong lòng không nói ra như vậy nữa, hiểu không?
Đã hiểu ạ.
Người đàn ông nhấc chân muốn đi, Cố Tân Tân lập tức đuổi lên chặn lại phía trước. Khoan đã.
Tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống mặt cô, Làm sao thế?
Cố Tân Tân mấp máy môi, muốn hỏi anh không sao chứ? Anh vẫn tốt chứ? Nhưng hỏi ra thì có tác dụng gì đây? Có hỏi ra cũng chỉ là thừa thãi. Cố Tân Tân kéo cánh tay anh, Cận Ngụ Đình thoáng dùng sức, muốn rút tay về.
Không có chuyện gì, không sao rồi.
Cận Ngụ Đình nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt rốt cuộc cũng đối mặt với Cố Tân Tân, Tôi thật sự không sao cả, yên tâm.
Khổng Thành đi từ phía xa lại, Cửu gia.
Cố Tân Tân buông tay, nhìn Cận Ngụ Đình rời đi, trong lòng trống rỗng. Anh không nên như vậy, nếu là trước đây anh nhất định sẽ đổ lỗi cho cô, chí ít cũng phải gạt cô đi ăn một bữa cơm, nói không chừng còn kì kèo muốn đi nhờ xe cô, để cô thuận tiện đưa anh về.
Cố Tân Tân nhìn theo Cận Ngụ Đình đi đến trước xe rồi ngồi vào, không lưu lại một giây liền rời đi.
Cô đi về phía trước vài bước, mãi đến khi xe anh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tu Thiện Văn kỳ quái lên tiếng, Chị dâu, chị làm sao vậy?
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, Không có gì. Đúng rồi Văn Văn, sao em lại gọi được cho anh ấy?
Lần trước cùng đi ra ngoài chú ấy đã đưa số cho em, nói em nhỡ kỹ. Em thấy gần đây tâm trạng chị không tốt nên mới không muốn làm chị lo lắng. Cố Tân Tân nghe vậy, trái tim càng lúc càng xót xa, Tu Thiện Văn vì cô có tâm sự mà buộc lòng phải tìm tới Cận Ngụ Đình, mà không biết rằng thời điểm này chính là lúc không nên đi tìm anh nhất.
Anh hoàn toàn có thể từ chối, không phải sao?
Cố Tân Tân mất hồn đứng đó, càng khiến Tu Thiện Văn lo lắng Cố Tân Tân vì chuyện cô đả thương bạn học mà mất hứng, Chị dâu, sau này em sẽ không như vậy nữa.
Cô rũ mi mắt, khẽ thở dài, Cận Ngụ Đình nói không sai, lúc nên đánh lại thì vẫn nên đánh lại, Văn Văn, em không làm sai gì cả.
Tu Thiện Văn nghe vậy, tiến lên ôm lấy cánh tay cô.
Cố Tân Tân đưa cô bé về xe mình, cô khởi động xe, nhưng không lập tức rời đi.
Hai tay Cố Tân Tân đặt trên vô lăng, vừa rồi nhìn thấy Cận Ngụ Đình trong lòng cô là đủ loại cảm xúc. Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, còn có, đến tận bây giờ cô mới biết hóa ra cô lại thật sự muốn gặp anh như vậy.
Thứ gọi là tình yêu này có lẽ chính là như vậy đi, ngàn lần lặp đi lặp lại trong lòng không muốn yêu nữa, nhưng rốt cuộc thì cô đã không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa rồi.