Đáng lẽ cô không nên có cảm giác này, cô cũng không biết do bản thân chột dạ hay là vì cái gì. Cô không làm chuyện gì có lỗi với Cận Ngụ Đình cả, chỉ là hễ nhìn bộ dạng của anh sẽ lại cảm thấy khó chịu.
Cận Ngụ Đình cũng coi như nói lời giữ lời không đuổi theo ra ngoài, anh đứng trong phòng khách một hồi lâu, sau đó xoay người đi lên lầu.
Cố Tân Tân về đến nhà, Tu Thiện Văn vẫn còn ngồi trước bàn ăn chờ cô, vừa nghe được động tĩnh liền vội vàng đứng dậy. Chị dâu.
Ăn cơm tối chưa? Cố Tân Tân thay dép lê rồi đi tới.
Vẫn chưa ạ, đang chờ chị về.
Cố Tân Tân đi đến trước bàn ăn, kéo ghế, Từ sau không cần chờ chị nữa, chị cũng không biết lúc nào mới về được.
Em muốn ăn với chị, dù sao em cũng không phải quá đói.
Người giúp việc thấy cô trở về, mới bắt đầu mang canh ra, sau đó lần lượt mang mấy đĩa thức ăn lên.
Trong lòng Cố Tân Tân có tâm sự nên hơi mất tập trung, Tu Thiện Văn nhẹ giương mi mắt nhìn cô, Chị dâu, gần đây bận rộn lắm ạ?
Không, không có đâu.
Em thấy chị xuống tinh thần lắm.
Cố Tân Tân gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, Năm mới nên bận rộn là đúng thôi, cả đống công việc phải xử lý, nhưng cũng sắp xong cả rồi. Văn Văn, cuối tuần này chị mang em đi chơi nhé, học hành quan trọng, nhưng cũng phải kết hợp với giải trí cho thông thoáng đầu óc.
Chị dâu, em ở nhà rất tốt, đọc sách rồi làm bài tập, thời gian cũng không trống một chút nào.
Cố Tân Tân lúc này mới nhớ ra từ khi cô bé cùng cô về Lục Thành cả ngày ru rú ở nhà, nɠɵạı trừ lúc đi học cũng không đi đến đâu. Nghe chị đi, đến lúc đó chị dẫn em đến thiên đường chạm khắc trên băng(*) chơi.
(*) thấy ở VN gọi là nhà băng, cơ mà ta thấy ở VN quy mô có vẻ nhỏ, với cả hình như không kết hợp với vui chơi giải trí nên để nguyên văn kkk
Tu Thiện Văn không muốn nhìn bộ dạng mất mát của Cố Tân Tân, khẽ gật đầu, Vâng.
Chương trình học của trung học phổ thông rất nặng, Tu Thiện Văn lại vừa mới trải qua biến cố lớn, nếu đến cả Cố Tân Tân cũng không quan tâm thì sợ là cô bé rất khó có thể đi ra.
Đi từ nhà đến đó không mất bao nhiêu thời gian, thời gian lý tưởng nhất là buổi tối, nhưng hiện tại là giai đoạn học hành then chốt của Tu Thiện Văn, Cố Tân Tân cũng không muốn khiến cô bé quá mệt mỏi.
Hai người mua vé vào cửa, Cố Tân Tân cầm lấy cổ tay Tu Thiện Văn, Lát nữa bên trong nếu yêu cầu thuê dụng cụ và quần áo thì quét dấu vân tay là được rồi.
Vâng.
Tu Thiện Văn chưa từng đến một khu vui chơi chạm khắc trên băng nào có quy mô lớn như vậy, Chị dâu, những thứ này đều là thật sao ạ?
Đương nhiên rồi. Cố Tân Tân bị lạnh phải đưa tay xỏ vào túi áo, cô đi đến trước một cây mai, phía trên còn có cả những bông hoa mai diễm lệ, Tu Thiện Văn duỗi tay ra sờ sờ. Đúng là làm bằng băng này.
Ừ đó, thêm màu vào là thấy được hình dáng, nhìn từ xa không khác gì thật.
Tu Thiện Văn giống như tiến vào một thế giới mới lạ, Cố Tân Tân không khỏi cảm thấy kỳ quái. Tu gia giàu có như vậy, lẽ nào Tu Thiện Văn lại chưa từng được thấy những thứ này? Văn Văn, trước đây em chưa từng đến những nơi như thế này sao?
Không ạ, bình thường em cũng không hay ra cửa. Anh hai nói không an toàn, nói em tốt nhất là ở trong nhà thôi.
Cũng đúng, chỉ có ở nhà mới an toàn nhất, một khi cần ra ngoài sẽ phải dẫn theo cả một đám vệ sĩ. Nhiều người như vậy đi theo, dù có hứng thú đến mấy cũng không còn.
Cố Tân Tân dẫn Tu Thiện Văn vào trong, bên trong có không ít trò chơi, rất đáng để chơi thử.
Tu Thiện Văn lại như một đứa trẻ, đối với cái gì cũng cực kỳ hiếu kỳ, đến cả trò đu quay cũng cảm thấy chơi rất vui.
Cố Tân Tân cùng cô bé đi hai vòng sau đó đến trước lối vào dãy núi băng thám hiểm xếp hàng.
Ngày hôm nay hiếm thấy không có nhiều người, không cần như năm trước chơi cái gì cũng phải đứng xếp hàng chờ đợi đến một hai tiếng. Cố Tân Tân kéo Tu Thiện Văn đi về phía trước, lại bị nhân viên quản lý chặn lại.
Đứng lên cân trước, trò chơi này phải đủ từ 45kg trở lên mới được chơi.
Còn có cả quy định này sao? Cố Tân Tân vừa nói vừa làm theo, cô đạt tiêu chuẩn.
Tu Thiện Văn có chút do dự, Chắc em không đủ đâu.
Gần đây cô bé gầy đi không ít, vốn đã chỉ xấp xỉ mức đó, bây giờ thì lại càng khỏi phải nói. Tu Thiện Văn dè dặt đứng lên cân, màn hình điện tử hiện lên 43,5kg.
Xin lỗi, cô bé không thể chơi.
Chỉ kém một chút thôi mà, như vậy cũng không được hả?
Nhân viên xua tay. Thật ngại quá, đây là quy định, thật sự không thể
Tuy Cố Tân Tân có hơi tiếc, nhưng vẫn cầm tay Tu Thiện Văn chuẩn bị rời đi. Tu Thiện Văn đứng đó không nhúc nhích, nghe được những người chơi trong đó liên tục la hét, A -------
Vậy sao được, chị cũng không chơi, chúng ta đi tìm trò khác.
Có thể cũng có rất nhiều trò đều có điều kiện như vậy, chị cứ vì em chắc chắn cũng sẽ không chơi được mấy trò. Chị mau đi đi, một vòng này cũng chỉ mấy phút, lại không phải xếp hàng.
Cố Tân Tân không yên lòng cô bé, giống như bản thân đang dẫn theo một đứa trẻ, hận không thể nhìn chằm chằm, một giây cũng không muốn để cô bé ra khỏi tầm mắt.
Chị cũng không thích chơi......
Cố Tân Tân muốn đi ra, lại bị Tu Thiện Văn đẩy vào. Đi đi mà, chị ở đó cũng nhìn thấy được em, em sẽ đứng đây chờ chị, đảm bảo không đi đâu hết.
Tu Thiện Văn nói xong, đi đến lan can bên cạnh. Cố Tân Tân liếc nhìn cách đó không xa, nơi này là ngoài trời nên cô và Tu Thiện Văn đều có thể nhìn thấy nhau, cực kỳ an toàn.
Vậy em chờ chị mười phút.
Vâng.
Cố Tân Tân đi vào, qua bên kia không cần xếp hàng mà trực tiếp ngồi vào là được. Nhân viên sắp xếp Cố Tân Tân ngồi hàng cuối cùng.
Cảm giác có người đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh, tầm mắt Cố Tân Tân liền quét qua đó, chỉ là vừa nhìn rõ khuôn mặt đối phương cô liền vội vàng chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Đoàn tàu chậm rãi lui về sau, lên đến đường ray, rồi bắt đầu hướng lên trên.
Cố Tân Tân có chút căng thẳng, tuy là cô rất thích chơi nhưng vẫn có chút sợ hãi với độ cao. Chiếc tàu lên đến một độ cao nhất định, Cố Tân Tân liếc trộm xuống phía dưới một chút, lập tức vội vàng thu tầm mắt về.
Trên đường trượt có băng tuyết đọng lại, những người trên tàu một chút thời gian chuẩn bị cũng không có, chiếc tàu liền phi thẳng xuống dưới.
Aaaaaaa ------- Cố Tân Tân la hét, cảm giác mất trọng lượng khiến cô khó chịu đến mức hận không thể ngay lập tức trở về với mặt đất. Băng tuyết trên đường trượt vì lực ma xát cực kỳ lớn mà bay tung tóe, Cố Tân Tân cảm giác nửa người trên bị người bên cạnh ôm lấy, tiếng vải cọ xát truyền vào tai. Cô đang rất sợ, dù sao cũng đang ở một độ cao như vậy, đến trái tim cũng không nghe theo sự điều khiển mà đập thình thịch. Cố Tân Tân được người ngồi cạnh ôm rất chặt, mà hai tay cô cũng đang ôm chặt cánh tay của đối phương. Con tàu theo quán tính vọt về phía trước, bên kia vẫn còn một đoạn nữa.
Cố Tân Tân cho rằng đã kết thúc, nhưng vừa muốn ngẩng đầu lên thì giọng nói dịu dàng của người đàn ông đã truyền vào trong tai, Đừng nhúc nhích.
Cô ngoan ngoãn tựa đầu vào trước ngực anh, nghe được tiếng ầm ầm của động cơ.
Mấy cô gái ngồi phía trước liên tục la hét, có một thứ gì đó lăn xuống bên chân Cố Tân Tân, cô cúi đầu nhìn, là một giọt nước đã kết thành băng.
Con tàu đi hết đoạn đường cuối cùng, trở về tốc độ bình thường đi về phía trước, rất nhanh đã đến điểm dừng.
Đai an toàn trước ngực được mở ra, những người ngồi phía trước đều đã đi xuống, cô nhận ra trước ngực có gì đó, liền lúng túng giật vai.
Người đàn ông rút tay từ trước ngực cô về, Cố Tân Tân nhìn anh phủi tuyết trên đầu và người, sau đó lại cúi đầu phủi phủi tóc. Cố Tân Tân vội vàng đi lên trước.
Người đàn ông thấy vậy, theo sát phía sau cô, Em không biết thuê lấy một bộ quần áo à, đến cả mũ cũng không có.
Vừa rồi Cố Tân Tân muốn nhanh chóng chơi cho xong rồi xuống, sao nghĩ được nhiều như vậy chứ. Tu Thiện Văn còn đang đứng tại chỗ chờ cô, từ xa có thể thấy được cô bé đang vẫy tay với cô.
Cố Tân Tân nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh, Sao anh lại ở đây?
Muốn tới thì tới thôi, trùng hợp ghê nhỉ.
Cố Tân Tân cũng không cảm thấy đây là trùng hợp, cô bước nhanh về phía trước, người đàn ông thấy vậy thì đi theo phía sau cô.
Tu Thiện Văn nhìn thấy hai người đi tới, không khỏi liếc mắt nhìn Cận Ngụ Đình một cái, nhưng một lời chưa thốt ra đã thấy được hoa tuyết trên đầu Cố Tân Tân, cô bé liền nâng tay nhẹ nhàng giúp cô phủi đi.
Cô bé nhìn Cận Ngụ Đình, không biết phải mở lời thế nào, Cố Tân Tân dạy, Chào chú đi.
Chào chú. Tu Thiện Văn ngoan ngoãn nghe theo.
Cận Ngụ Đình quét mắt về phía cô, đây là kiểu xưng hô gì đây? Một học sinh trung học gọi anh là chú, anh còn lâu mới đồng ý đấy.
Cố Tân Tân cầm tay Tu Thiện Văn đi về phía trước, Cận Ngụ Đình theo sát đằng sau, Tu Thiện Văn liên tục nhìn sang Cố Tân Tân, Chị dâu, đi chậm một chút.
Làm sao thế?
Em sắp không theo kịp chị rồi.
Cố Tân Tân thả chậm bước chân, Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh cô, chỉ chỉ khu trượt tuyết cách đó không xa, Bên đó chơi vui, đi chơi cái kia đi.
Không được. Cố Tân Tân biết rất nhiều trò chơi Tu Thiện Văn không chơi được, Chúng ta đi xếp hàng trò ô tô đụng.
Nhưng cân nặng của cháu không đủ. Tu Thiện Văn cũng tiếc, Chỉ thiếu một chút thôi, nhưng bọn họ không cho cháu vào.
Thế hả?
Cố Tân Tân không trả lời mà đi thẳng, Cận Ngụ Đình bước nhanh đến một quán nhỏ bên cạnh, mua hai cây kẹo bông.
Cố Tân Tân cầm tay Tu Thiện Văn tiếp tục đi về phía trước, Cận Ngụ Đình vội vàng trả tiền, Chờ tôi với.
Anh bước nhanh theo hai người, đặt một cây kẹo bông màu hồng nhạt vào tay Tu Thiện Văn. Ăn cái này xong đảm bảo cân nặng sẽ đủ tiêu chuẩn.
Cố Tân Tân khinh bỉ nhìn anh, Ăn xong cái này có thể lên được ba cân?
Sao em biết là sẽ không thể?
Tu Thiện Văn cầm cây kẹo bông trên tay, không biết phải từ chối thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói cám ơn. Cố Tân Tân liếc một cái, hơi nhíu mày. Đều là phẩm màu, đừng có ăn.
Thi thoảng ăn một lần thì có làm sao, em cũng quá nhỏ nhen rồi.
Cận Ngụ Đình nói xong, đưa một cây kẹo bông khác cho Cố Tân Tân, cô khẽ lắc đầu. Tôi không ăn.
Cận Ngụ Đình kéo tay cô qua rồi nhét vào lòng bàn tay cô, Cố Tân Tân nhìn Tu Thiện Văn chậm chạp ăn từng miếng nhỏ, dính cả lên mũi. Cô không khỏi bật cười, Cận Ngụ Đình đây là thật coi bọn họ như trẻ con sao?
Đi, chúng ta đi chơi trò vui. Cận Ngụ Đình đi về phía trước, Tu Thiện Văn nhìn sang Cố Tân Tân, dĩ nhiên cô bé không muốn lại bị chặn ở ngoài.
Cận Ngụ Đình thấy bọn họ đứng đó bất động liền quay lại muốn kéo tay cô, Cố Tân Tân lập tức bước sang bên cạnh một bước tránh đi.
Cô có chút hốt hoảng nhìn sang Tu Thiện Văn đứng bên cạnh, nhưng có thể là cô nghĩ nhiều quá rồi, bởi Tu Thiện Văn vẫn rất tự nhiên đứng đó ăn đồ ăn của mình.
Đi thôi, tôi có cách giúp cô bé qua mức tiêu chuẩn.
Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ nhìn anh, Lẽ nào chỗ này là anh mở?
Em cũng nghĩ tôi vạn năng quá rồi.
Cố Tân Tân không khỏi nhấc chân đi theo, không lẽ trong đó có người quen của Cận Ngụ Đình? Cũng đúng, vòng quan hệ của anh rộng như vậy, chuyện nhỏ này sắp xếp một chút là được.
Tu Thiện Văn và Cố Tân Tân đi phía trước, Cố Tân Tân cắn một miếng kẹo bông, Cận Ngụ Đình đi ven đường, nhìn thấy dưới gốc cây phủ kín đá cuội.
Anh khom lưng nhặt lên mấy viên sau đó bước nhanh đến bên cạnh Tu Thiện Văn, bỏ mấy viên đá đó vào hai chiếc túi áo khoác của cô bé.
Tu Thiện Văn nhận ra túi đột nhiên nặng trĩu, theo bản năng quay đầu nhìn sang Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông cong khóe miệng đáp lại cô bé, Tu Thiện Văn xỏ tay vào túi, mò được mấy viên đá cuội.
Cô bé giật mình rút tay ra, như vậy cũng được sao? Sẽ không bị phát hiện chứ?
Cận Ngụ Đình dùng ánh mắt trao đổi ra hiệu cô bé yên tâm, cứ như vậy hai người thành công qua mắt Cố Tân Tân, nhanh chóng nhập vào hàng. Tu Thiện Văn da mặt mỏng, lại nhát gan, sợ đến mức đứng chôn chân ở cửa không dám đi vào.
Cố Tân Tân quay đầu lại nhìn cô bé. Làm sao thế? Văn Văn, lại không muốn đi chơi nữa hả?
Đến cũng đã đến rồi, không sao đâu, vào thôi. Cố Tân Tân vẫy vẫy tay ra hiệu Tu Thiện Văn đi đến.
Cô bé không ngừng liếc sang Cận Ngụ Đình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Cận Ngụ Đình cũng lên tiếng thúc giục, Đi thôi, không sao.
Tu Thiện Văn rụt rè đi sau hai người, Cận Ngụ Đình kéo cánh tay cô bé rồi đẩy lên cân. Lên đi nào.
Khuôn mặt nhỏ của Tu Thiện Văn càng đỏ hơn, Cố Tân Tân nhìn con số hiển thị trên chiếc cân điện tử.