Cố Đông Thăng và Lục Uyển Huệ đến nhà Cố Tân Tân ở mấy ngày, sau khi cô trở về cũng không tiếp tục nán lại nữa, bọn họ chung quy vẫn không quen với nơi này.
Cố Tân Tân nghe được tiếng chuông cửa, cô đi ra, lại thấy Tống Vũ Ninh đứng bên ngoài.
Tân Tân.
Cố Tân Tân sợ làm kinh động đến Tu Thiện Văn, liền nhấc chân đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Có chuyện gì sao?
Chuyện lần trước, chị nghĩ phải nói một câu xin lỗi với em.
Cố Tân Tân đi được hai bước, quay đầu lại nhìn cô ấy, Đã qua cả rồi, bỏ đi.
Em có thể tha thứ cho chị không?
May là không thành sai lầm lớn, tình huống hiện tại của Tu Phụ Thành có lẽ chị cũng đã biết rồi. Em không muốn tiếp tục truy cứu chuyện của chị, nhưng em cũng không thể tiếp tục để chị ở lại bên cạnh.
Tống Vũ Ninh nghe vậy, tia hi vọng trong mắt lập tức bị dập tắt, Vì chị nhìn thấy em và Cận Ngụ Đình thân thiết nên mới lo lắng cho Văn Văn.
Dù sau này có thế nào đi chăng nữa thì em cũng sẽ không khiến Văn Văn phải vất vả. Cố Tân Tân nhàn nhạt đáp lại, mỗi khi nhìn Tống Vũ Ninh cô sẽ lại nhớ đến khi bọn họ mới quay về Lục Thành. Khi đó Tu Tư Mân cho cô ấy đi theo cô, dù là chuyện gì cô ấy cũng sẽ thay cô cân nhắc chu toàn, cũng trở thành một trong những người quan trọng nhất bên người cô.
Đều là lỗi của chị, là tại chị quá dễ dàng tin Tu Phụ Thành.
Chị không dễ dàng tin Tu Phụ Thành, là chị không tin em. Cố Tân Tân khẽ thở dài, Nhưng em cũng không thấy chị làm như vậy là sai, dù sao thời gian chúng ta ở cũng nhau cũng không tính là quá dài. Nếu Tu Tư Mân không chết, chị nhất định sẽ tận tâm với em, tất cả mọi chuyện sẽ vì em mà nghĩ chu toàn. Nhưng bây giờ Tu gia đã thành như vậy, người chị bảo vệ chỉ còn lại Văn Văn, vì thế nên mọi quyết định chị đều sẽ xuất phát từ con bé trước tiên.
Tống Vũ Ninh không có lời nào để biện giải, Tân Tân, em có thể tha tứ cho chị một lần này không?
Em có thể tha thứ cho chị, nhưng em không có cách nào giữ chị lại. Lấy năng lực của chị, hoàn toàn có thể tìm một nơi tốt hơn, mà em cũng nên bắt đầu bồi dưỡng một người thuộc về mình rồi.
Ánh sáng trong mắt Tống Vũ Ninh đã tắt lịm, gượng cười nói, Như vậy cũng tốt, Tân Tân, chí ít em đã không còn xử lý theo cảm tính như trước đây nữa.
Còn Văn Văn, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé.
Tống Vũ Ninh quay người rời đi, bóng lưng lưu luyến không rời, nhưng Cố Tân Tân vẫn không có ý định giữ cô ấy lại.
Tu Thiện Văn có tình cảm với cô ấy, Cố Tân Tân lo lắng nếu để Tu Thiện Văn nhìn thấy thì Tống Vũ Ninh sẽ không đi được nữa.
Chỉ là có một vài chuyện sau khi đã xảy ra thì sẽ không thể coi như chưa từng xảy ra được. Nếu còn chuyện giống vậy xảy ra một lần nữa, Cố Tân Tân thật sự không biết cô ấy còn có cái vận may kia để toàn mạng hay không.
Năm mới nên phần lớn những công ty chưa bắt đầu đi làm, nhưng đại hội IP năm nay đến đặc biệt sớm. Nghe nói là có phía các công ty truyền hình sốt ruột muốn mua bản quyền nên ngày lễ còn chưa qua mà đã bắt đầu tiến hành rồi.
Cố Tân Tân cũng nhận được thiệp mời, chuyện này đối với cô mà nói chính là một cơ hội tuyệt vời.
Tham gia đại hội IP đều là những công ty truyền hình nổi danh lẫy lừng trong ngành. Đây là một cơ hội rất tốt, cô nhất định phải nắm chắc.
Đại hội IP lần này cũng tụ hội không ít những trang web văn học cực kỳ lâu năm và có danh tiếng, cả những trang web truyện tranh đã nổi tiếng từ rất lâu. So với công ty mới thành lập không lâu của Cố Tân Tân thì đúng là không có gì để nói.
Từng người phụ trách của những công ty kia lên đài, tất cả những số liệu thống kê cũng được lần lượt chiếu ra.
Có vài bộ phim lớn được được cải biên từ đại hội IP này, đem đến tỉ lệ người xem kinh người, tự nhiên cũng trở thành cơ hội tốt nhất cho bọn họ quảng bá. Nhưng xét đến trường hợp của Cố Tân Tân, nɠɵạı trừ vài bản hợp đồng bản quyền truyền hình thì cô cũng không có gì có thể giúp bản thân chiếm thế thượng phong.
Cô bị xếp lên cuối, nhưng cũng không mấy cảm thấy oan ức. Cố Tân Tân ưỡn ngực thẳng lưng, tự tin đầy người đi lên, không được thì không được, bây giờ cũng chỉ là mới bắt đầu thôi mà.
Màn hình lớn sau lưng đang phát dữ liệu về công ty của Cố Tân Tân, cô dùng vài câu nói cực kỳ đơn giản liền giới thiệu xong công ty của mình.
Cô biết sẽ không có ai cảm thấy hứng thú với những thứ này, mà Cố Tân Tân cũng không làm giống với những người khác, mỗi loại chọn ra mấy chục quyển sách để giới thiệu. Lần này cô chỉ chú trọng đẩy hai thể loại, một là đô thị hiện thực và một là cổ đại cung đình.
Dưới mỗi thể loại cũng chỉ ứng cử lên một bộ truyện tranh.
Hình ảnh từ truyện tranh là rõ ràng nhất, so với những bộ ŧıểυ thuyết đầy chữ thì dễ hiểu hơn nhiều.
Trong một góc phòng hội nghị, ánh mắt của người đàn ông thẳng tắp chiếu về phía đó, sau đó đột nhiên nói với người bên cạnh. Có phải là rất có sáng tạo không?
Khổng Thành xem cũng không hiểu mấy thứ này, Tôi thấy những công ty khác đều là số liệu đa dạng, đặt mua và lượt xem tuy tôi không hiểu lắm, nhưng nghe đến hơn trăm triệu lượt nhấp vào đã cảm thấy kinh người rồi, mà của cô ấy.......
Mấy thứ số liệu đó công ty cũng có thể tự làm ra được, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, mấu chốt là phải xem chất lượng của tác phẩm thế nào.
Khổng Thành dứt khoát ngậm miệng, Cận Ngụ Đình đã vậy còn hỏi anh ta làm gì, tự hỏi rồi lại tự phản bác, đúng là mệt tâm.
Cố Tân Tân chuyển sang phần tiếp theo, trên màn hình xuất hiện một bức tranh. Trên pháp trường, hơn nửa đều bị màu máu nhiễm đỏ, trong cũi giam là một cô gái ăn mặc đơn bạc, tóc tai ngổn ngang, ánh mắt buồn bã đau khổ. Mà người đàn ông đứng trên đài bận một bộ hoàng bào, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt được nét bút vẽ ra đều là vô tình và lạnh lùng.
Đây là bộ truyện tranh cổ trang ngày hôm nay Cố Tân Tân mang đến đây, chỉ cần một bức tranh này này thôi cũng đủ biến thành lực xung kích mười phần.
Cận Ngụ Đình nhìn chăm chú, cuối cùng vẫn là phải tìm một người cùng thảo luận. Từ bức tranh này, cậu nhìn ra được thông điệp gì?
Khổng Thành bình thường không đọc truyện tranh, dù là xem tivi cũng chỉ có thể tình cờ thấy được mấy tấm ảnh thời chiến loạn, đối với thể loại này thật sự là rất gà mờ. Một người phụ nữ sắp bị đưa lên hành hình, bên cạnh còn có vô số người đã bị giết chết. Đây là tru di cửu tộc sao?
Còn gì nữa không?
Khổng Thành nhíu mày, vắt não suy nghĩ. Có chút kỳ lạ, chém đầu mà cũng cần hoàng đế đứng ra sao? Nhưng nhìn trang phục của người này hẳn là hoàng đế rồi?
Đúng rồi. Ánh mắt Cận Ngụ Đình trước sau vẫn rơi trên khán đài, nhìn Cố Tân Tân nói năng rành mạch rõ ràng, từng động tác đều toát lên phong thái thong dong bình tĩnh, Có hiếu kỳ thì mới có thể khiến người khác tỏ ra hứng thú. Như thế này so với những màn giới thiệu lan man trước đó tốt hơn hẳn, chí ít là để tôi vừa nhìn thôi đã cảm thấy rất thú vị rồi.
Khổng Thành không cho là như vậy, Nhưng rất nhiều người đi mua bản quyền còn xem công ty mình sẽ hợp tác là ai, hơn nữa còn có những người là chọn tác giả. Ví như họ sẽ để ý một tác phẩm nào đó lúc trước chuyển thể rồi bạo hồng, sau đó đi tìm nguyên tác của nó, mua những tác phẩm khác của người kia. Đây mới là thực tế.
Cận Ngụ Đình liếc Khổng Thành một cái, Sao cậu lại nói nhiều vậy nhỉ.
Khổng Thành bị nghẹn, uất ức không thôi. Không phải anh là người chủ động đào ra chuyện sao? Bây giờ lại ghét bỏ anh ta nói nhiều?
Cố Tân Tân cũng không vì phía dưới có nhiều người mà luống cuống chân tay hay tỏ ra mất bình tĩnh. Ngày thường cô chỉ ở lì trong nhà vẽ tranh, cơ hội tiếp xúc với người khác không nhiều, nhưng những thời điểm quan trọng lại hoàn toàn có thể giữ bình tĩnh kiểm soát tình hình. Không phải sống trong xã hội bây giờ đều phải dựa vào da mặt mà sống sao? Cô không trộm không cướp, mọi chuyện đều là dựa vào chính mình, cứ tự an ủi mình như vậy, cuối cùng gì cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.
Bộ truyện tranh này đã ký hợp đồng xuất bản, các tuyến chính và phụ đều khá phong phú và đầy đủ, chuyển thể thành phim truyền hình sẽ là đề tài không tệ. Mọi người hẳn đều biết, năm ngoái có ba bộ phim cổ trang chiếu trên đài truyền hình có tỷ lệ người xem tương đối tốt. Khán giả vào lúc này cũng cần một thị trường lớn hơn nữa để thỏa mãn họ. Đương nhiên, tôi không cho đây là mượn gió, dù sao thứ mọi người xem là tình tiết, hơn nữa trong vòng hai năm nay thể loại ngược lại cường một chút khá được hoan nghênh. Bất luận là đề tài hiện đại hay cổ đại, điều chúng ta cần quan tâm nhất chính là nội dung có thể đi vào lòng người xem hay không......
Cố Tân Tân đứng trên đài, chậm rãi nói, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân đều tự nhiên vô cùng. Khóe miệng Cận Ngụ Đình không khỏi hơi cong lên, từ trước anh đã biết miệng lưỡi cô trơn tru, nhưng đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy cô dùng nó vào trường hợp như thế này.
Dù sao thì cô vẫn còn trẻ như vậy, trên vai khó mà gánh được nhiều chuyện, anh là nhìn cô từng bước từng bước đi tới.
Bây giờ nhìn cô giống như được khoác thêm trên người một bộ chiến y, không khỏi khiến Cận Ngụ Đình có chút cảm giác xa lạ, nhưng cũng không ngừng hấp dẫn anh.
Ngón tay Cận Ngụ Đình gõ nhẹ trên đầu gối, Rất giỏi.
Khổng Thành dứt khoát không tiếp lời anh, Cận Ngụ Đình lấy khuỷu tay đụng vào cánh tay anh ta, Lát nữa có phải các công ty truyền hình sẽ thi nhau đến hỏi tư liệu của cô ấy hay không?
Có thể. Khổng Thành nói trái lòng.
Cố Tân Tân xuống đài, trong lòng vẫn cực kỳ hồi hộp, cô ngồi về chỗ của mình, phát hiện vậy mà bàn tay đang run nhè nhẹ.
Phần cuối cùng chính là tự do trao đổi, Cố Tân Tân ngồi đó, nhìn thấy mấy người phía xa túm năm tụm ba lại với nhau.
Đã đến đây thì đều là mang theo mục đích tìm hợp đồng ký kết, có vài công ty truyền hình và trang web văn học đã nhận thức từ trước, cũng có mấy công ty là vì một tác giả nổi danh nào đó mà đến.
Cố Tân Tân ngồi đó, khó tránh cảm thấy trống trải. Tư liệu trong tay cô không một ai hỏi tới, giống như tất cả mọi người đã quên mất sự tồn tại của cô.
Cận Ngụ Đình thật sự không hiểu. Thế này là thế nào?
Cửu gia, đây cũng là chuyện bình thường thôi. Ngài ngẫm thử lại mà xem, nếu như ngài là người đi chọn đối tác làm ăn, ngài sẽ chọn cô ấy sao?
Cận Ngụ Đình nhấc lông mày, Tôi có nông cạn như thế sao?
.......
Cố Tân Tân ngồi đó, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Nhưng đây là một cơ hội tốt, nếu cô đã đến rồi thì không thể vì chịu lạnh nhạt mà bỏ chạy giữa chừng được.
Cô hít sâu một cái, đứng lên, hướng về phía đám người đi tới.
Cô muốn hòa mình vào đề tài bàn luận của những người khác, chuyện này không khó, nhưng vẫn khiến cho Cận Ngụ Đình ngồi nhìn cảm thấy khó chịu.
Cô thật sự không cần phải như vậy, nhìn dáng vẻ dè dặt đó của cô khiến anh thật sự rất đau lòng.
Khổng Thành.
Vâng.
Cận Ngụ Đình gọi xong lại không biết phải kêu anh ta làm gì, đây là con đường cô chọn, anh cũng không thể tự nhiên chạy ra kéo cô đi được.
Cố Tân Tân ôm tư liệu đã chuẩn bị sẵn, còn có cả không ít những bộ truyện mang đến để giới thiệu. Trong hội trường rất đông người, có người lùi về sau, liền không cẩn thận đụng phải cô.
Cố Tân Tân đi giày cao gót, vốn dĩ bước đi đã khó khăn, vừa bị người kia đụng phải liền không kịp chuẩn bị ngã về sau. Tay đưa ra muốn bám vào thứ gì đó, nhưng phía sau trống không, cô liền cứ như vậy ngã ngồi xuống mặt đất.
Người kia quay đầu nhìn cô, không tiến lên đỡ nhưng cũng biết là mình đụng phải người ta, liền nhỏ giọng nói. Sao cô không cẩn thận gì vậy?
Cố Tân Tân bối rối ngồi trên đất, ngã như vậy nên rất đau, đau đến mức eo cũng muốn gãy đến nơi.
Cận Ngụ Đình đều nhìn vào mắt, sắc mặt trong phút chốc u ám đi mấy phần.
Khổng Thành thấy anh muốn đứng dậy, vội vàng lên tiếng khuyên can, Cửu gia, ngài cứ đi qua như vậy e là không tốt.
Có cái gì không tốt? Anh từ khi nào lại phải nhìn tình huống nhìn sắc mặt của người khác mà hành sự? Cận Ngụ Đình bỏ lại câu đó, thân thể thon dài không chút do dự đứng dậy, đi qua mấy hàng ghế, lại đi theo hành lang chính giữa đi về phía trước.
Cố Tân Tân muốn đứng dậy cũng chỉ có thể hơi nghiêng người, chống đầu gối lên mặt đất.
Cận Ngụ Đình vừa nhìn thấy tư thế đó thì lửa giận trong lòng bùng lên, này so với quỳ có gì khác nhau? Anh nhanh chân tiến lên, túm lấy cánh tay cô, hơi dùng sức liền kéo cô đứng dậy.
Cố Tân Tân không phát hiện ra là anh, vội vàng nói cám ơn.
Nhưng đột nhiên tài liệu trong tay bị đối phương cướp lấy, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy những cuốn sách cô mang đi giới thiệu đã bị Cận Ngụ Đình ném mạnh đi, có vài tờ giấy tách ra rơi xuống đất, còn có mấy tờ rơi xuống bả vai Cố Tân Tân.
Anh làm cái gì vậy?
Có bị bong gân không?
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, Mặc váy với đi giày cao gót nên đứng không vững thôi.
Mọi người dồn dập nhìn sang, người phụ nữ làm Cố Tân Tân ngã cảm nhận được cơn đau truyền đến từ đỉnh đầu, cúi đầu nhìn xuống, là tập tài liệu kia của Cố Tân Tân.
Cận Ngụ Đình ném hết mấy thứ trong tay Cố Tân Tân đi, đầu người phụ nữ kia đau dữ dội nhưng cũng không dám nói thêm một câu nào. Cuối cùng Cận Ngụ Đình kéo mạnh Cố Tân Tân đi ra ngoài.
Giày cao gót đạp trên nền đất cứng rắn, mỗi một bước đi đều phát ra tiếng cộc cộc, Cận Ngụ Đình cúi đầu liếc nhìn. Biến chính mình thành cái dạng quỷ này, thoải mái không?
Anh có chút quan niệm thẩm mỹ nào không thế? Cố Tân Tân thu tay về, dựa lưng vào vách tường bên cạnh, Như vậy có thể tân trang cho chính mình đấy được chưa.
Tôi chẳng thấy đẹp chỗ nào cả, chỉ thấy em ngã dập mông thôi.
Cố Tân Tân xoay người muốn quay lại, Cận Ngụ Đình thấy vậy, tiến lên một bước chặn trước người cô. Còn muốn đi vào? Em thấy sẽ có người để ý đến em sao?
Có như vậy tôi cũng phải đi vào.
Em muốn cái gì thì nói với tôi là được rồi, trong tay tôi có cả tá tài nguyên có thể cho em.
Cố Tân Tân đi sang bên cạnh, muốn lướt qua người anh. Cận Ngụ Đình vươn tay ra, đẩy Cố Tân Tân về vách tường, cơ thể hơi di chuyển, liền giam Cố Tân Tân vào giữa hai cánh tay mình, Cứ nói với tôi, việc gì phải làm khổ chính tôi như vậy. Em tìm người khác cũng như vậy thôi, còn bị người ta đóng sầm cửa ngay trước mặt, cần gì phải làm vậy chứ.
Động tác vừa rồi của anh đúng là rất soái, nhưng trong tập tài liệu đó còn có thẻ vào cửa ở công ty, không lẽ lại không lấy về?
Cận Ngụ Đình mấp máy môi, Khổng Thành đứng bên cạnh nghe vậy, liền nhanh nhẹn nhận việc, Để tôi đi lấy.
Sao chỗ nào cũng đụng phải anh vậy. Cố Tân Tân không muốn đối mặt với anh, đành phải rũ mi mắt xuống.
Duyên phận.
Nhàm chết rồi.
Cận Ngụ Đình cũng cảm thấy lý do này thật nhàm. Khổng Thành rất nhanh cầm đồ quay lại, trong tập tài liệu đó quả nhiên có thẻ mở cửa của Cố Tân Tân.
Cận Ngụ Đình lùi về, trả đồ cho cô.
Không phải em vẫn còn nợ tôi một bữa cơm hả? Bây giờ mời đi.
Cố Tân Tân lườm anh một cái. Ngày đó trở về không phải đã mời rồi đó sao?
Đó là em mời bọn Khổng Thành, tôi chỉ là tiện thể được ăn ké thôi.
Cố Tân Tân bỏ tấm thẻ vào túi xách, nhấc cổ tay lên, đưa đồng hồ đến trước mắt Cận Ngụ Đình. Giờ này anh lại nói muốn ăn cơm với tôi, anh chắc chứ?
Trà chiều, được chưa?
Nợ này nhất định phải trả sao?
Vốn là em nợ tôi.
Cố Tân Tân đàng hoàng trịnh trọng nhìn Cận Ngụ Đình. Trả hết bữa này rồi sẽ thanh toán xong xuôi hết có phải không?
Cận Ngụ Đình mới không cắn câu, nói dối, Có thể.
Địa điểm Cận Ngụ Đình chọn là một nơi cực kỳ lãng mạn.
Khổng Thành và tài xế cực kỳ thức thời, đều không đi theo, mà dù sao Khổng Thành cũng không thích mấy nơi nhàm chán kiểu như thế này.
Trong quán có một cái hồ, bên cạnh hồ có đình hóng mát, nhưng bởi vì đang là mùa đông nên tất cả những cánh cửa đều đóng kín. Cố Tân Tân ngồi xuống, cũng không đói bụng, nên trực tiếp để cho nhân viên phục vụ tiến cử cho mình mấy món ở đây.
Vì còn trong ngày lễ nên người đến đây không ít, Cố Tân Tân nhìn thấy mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ đang đứng tạo dáng chụp ảnh. Nơi này bánh ngọt làm rất tinh xảo đẹp mắt, thích hợp làm nền cho bọn họ tự sướиɠ.
Cố Tân Tân lấy điện thoại ra, Cận Ngụ Đình cố gắng tìm đề tài nói chuyện.
Vừa rồi em đứng trên đó nói tôi đều nghe được, nói rất hay.
Thật sao? Trên mặt Cố Tân Tân rốt cuộc cũng xuất hiện ý cười, Tôi cũng cảm thấy rất hay.
Nhân viên phục vụ mang lên một bình hồng trà, bánh ngọt cũng rất nhanh được mang lên.
Lão Cửu.
Lúc nghe được tiếng gọi truyền đến từ sau lưng, Cận Ngụ Đình còn ngỡ mình nghe nhầm, mãi đến khi nhìn rõ là Cận Hàn Thanh đi đến bên cạnh anh mới đứng dậy. Sao anh lại đến đây?
Đến xử lý chút chuyện.
Chọn địa điểm đúng là hay thật.
Cận Hàn Thanh liếc Cố Tân Tân một cái, tầm mắt rất nhanh chuyển về Cận Ngụ Đình. Chú ra đây với anh một chút.
Cận Ngụ Đình cầm điện thoại trên bàn, nói với Cố Tân Tân, Chờ tôi, tôi đi một lát rồi quay lại ngay.
Hai người một trước một sau đi về phía trước, Cố Tân Tân bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng, ăn rất ngon, chỉ là có chút lạnh. Cô nhanh chóng uống một hớp trà nóng, tầm mắt thi thoảng lại liếc về phía trước. Cận Hàn Thanh xuất hiện ở đây cũng thật kỳ quái, nhìn bộ dạng anh ta thần thần bí bí, rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?
Không lẽ anh ta đã tra ra được Thương Lục đang trốn ở đâu?
Cố Tân Tân cẩn thận đứng dậy, rón rén đi về phía trước. Trong quán này không có phòng bao mà là nhờ vào mấy dãy giá sách chia thành từng ô nhỏ.
Cô mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, sau lần này Cố Tân Tân rốt cuộc đã hiểu ra được một chân lý, người có lòng nghe trộm nhất định có thể nghe được một vài bí mật mà người ta không muốn ai biết đến.
Kỳ năng nghe trộm của ai cao thì nghe được càng nhiều bí mật.
Tự chú kiềm chế một chút đi, cũng không phải anh khuyên chú, nhưng vẫn là nên cách xa cô ta một chút.
Cố Tân Tân tự nhiên nghe hiểu cô ta trong lời của Cận Hàn Thanh là nói tới ai.
Em tự có chừng mực.
Chú có từng nghĩ đến, có thể đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa chịu tiếp thu sự thực là Tu Tư Mân đã chết......
Cô ấy sớm muộn cũng sẽ đi ra.
Cận Ngụ Đình nói chắc như đinh đóng cột, nhưng trong giọng nói vẫn còn ít nhiều bất đắc dĩ.
Cận Hàn Thanh nhìn anh, Một khi cô ta biết đêm đó Tu Tư Mân đi suốt đêm quay về là bởi vì anh và chú liên thủ hãm hại anh ta, cô ta có thể tha thứ cho chú sao?
Chỉ cần anh không nói, em không nói, thì sẽ không có ai biết được. Cận Ngụ Đình nhíu chặt mày, Không phải em đã nói anh quên chuyện này đi rồi sao? Tự nhiên anh nhắc đến làm gì?
Xem ra so với anh khả năng tự trốn tránh của chú còn cao hơn rất nhiều, sự kiện kia đã xảy ra rồi, thì sớm hay muộn cũng sẽ có ngày bị người ta bới lên thôi.
Cận Ngụ Đình cắn răng. Em sẽ không để cho chuyện đó xảy ra.