Cận Ngụ Đình đứng ngoài cửa chờ cô, toàn bộ những lời cô và Tu Phụ Thành vừa nói đều nghe được.
Người đàn ông đang dựa lưng lên vách tường, vừa nhìn thấy cô đi ra liền đứng lên.
Cố Tân Tân miễn cưỡng cong môi cười với anh, Đi thôi.
Nói xong rồi?
Cũng không có gì để nói.
Cận Ngụ Đình ôm vai Cố Tân Tân, kéo cô đi về phía trước. Cố Tân Tân hơi tránh ra, cánh tay Cận Ngụ Đình rơi xuống.
Khổng Thành đi bên cạnh liếc một cái, khẽ hỏi, Bây giờ chúng ta đi đâu?
Trong lòng Cố Tân Tân trống trải kinh khủng, Về nhà đi.
Nhưng tuyết đã bắt đầu lớn hơn ngay sau khi chúng ta đến đây, đường xá cũng không an toàn, hơn nữa bây giờ đã tối rồi.
Bọn họ đi ra đến ngoài, bầu trời đã tối đen như mực. Dưới ánh đèn đường hoa tuyết tùy ý nhảy múa, hai tay Cố Tân Tân đều xỏ trong túi áo khoác, thầm nghĩ đúng là năm hết Tết đến bọn họ đi theo cũng không dễ dàng gì. Nếu không vì cô thì bây giờ Khổng Thành và tài xế đã được ở nhà nghỉ ngơi, bây giờ là tối muộn, cô cũng không lại nói được chuyện bảo họ đưa mình về nhà.
Tôi mời mấy người đi ăn tối đi. Cố Tân Tân nói xong, kéo khóa áo lên đến tận cằm.
Cận Ngụ Đình lập tức đồng ý. Được thôi, hiếm khi thấy em hào phóng một lần.
Cố Tân Tân đi xuống bậc thang, Khổng Thành theo bọn họ lên xe, Cố Tân Tân hơi nghiêng người về phía trước, hỏi tài xế và Khổng Thành. Hai người muốn ăn gì?
Khổng Thành có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng dĩ nhiên không dám vượt mặt Cận Ngụ Đình, Chúng tôi thế nào cũng được, cô và Cửu gia quyết định đi.
Em muốn ăn gì? Cận Ngụ Đình tiến đến bên tai Cố Tân Tân khẽ hỏi.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai, toàn thân Cố Tân Tân nổi lên da gà da vịt, cô ngồi thẳng lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi sao cũng được.
Vậy thì tùy ý chọn một chỗ đi, dù sao ai cũng đói rồi.
Chiếc xe chầm chậm lái đi, Cố Tân Tân ngắm nhìn quang cảnh hai bên đường. Cô cũng có thể coi là có chút quen thuộc với nơi này, mắt thấy ánh đèn chiếu ra từ một nhà hàng lớn bên đường rọi sáng cả nửa khoảng trời, liền nhanh chóng nói với tài xế. Chỗ này đi.
Khổng Thành ló đầu nhìn, Đồ ăn chỗ này khá được.
Tài xế đậu xe xong xuôi, bốn người cùng nhau đi vào trong. Phòng bao riêng đã sớm kín chỗ, cũng chỉ còn vài bàn trống bên ngoài.
Cố Tân Tân hỏi ý kiến Cận Ngụ Đình, Có được không?
Được.
Vậy là tốt nhất, Cố Tân Tân chỉ sợ anh dở thói công tử, cái này không quen cái kia không quen.
Mấy người lần lượt ngồi xuống, Cố Tân Tân để Cận Ngụ Đình gọi món, người đàn ông cầm thực đơn rồi lại trả về, Tối nay em mời khách, em gọi đi.
Vậy để tôi gọi.
Nhà hàng này làm ăn rất tốt, phục vụ liên tục đi đi đi lại xung quanh. Điện thoại trong túi tài xế đột nhiên rung lên, anh ta vội vàng đứng dậy rồi nói với Cận Ngụ Đình, Cửu gia, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Bên ngoài lạnh lắm, có lời gì không thể để chúng tôi nghe được sao?
Tài xế có hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn ngồi tại chỗ nghe. Alo?
Cố Tân Tân nhấp một ngụm trà, nghe được tài xế nói chuyện với người bên kia. Bảo bảo có ngoan không? Không làm em mệt chứ? Ừ, đêm nay không về được rồi......
Cận Ngụ Đình chuyển tầm mắt sang tài xế ngồi đối diện, anh ta lập tức hạ giọng xuống, Em đừng đi lung tung, cần mua thứ gì chờ anh về......
Anh ta nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
Khổng Thành đứng dậy rót thêm trả cho Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân, Có chuyện này quên mất không nói với ngài, đứa nhỏ thứ hai nhà Lý Tử mới ra đời, đại hỷ sự đấy.
A? Từ bao giờ? Cận Ngụ Đình hơi giật mình, Sao tôi không biết?
Thời gian này có khá nhiều việc, cuối năm rồi còn kéo Lý Tử đi, thật là có lỗi.
Tài xế nghe lời này của Khổng Thành, lập tức xua xua tay, Nói gì vậy, đây là chuyện tôi nên làm, là công việc trong chức trách mà.
Lý Tử, cậu có đứa thứ hai luôn rồi.
Vâng, tài xế cười tươi rói.
Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
26.
Nhìn người ta đi, hai mấy tuổi đã có tới hai đứa nhỏ. Cận Ngụ Đình có chút hối hận vì chạm đến vấn đề này, còn hơi thương cảm cho chính mình.
Chờ xong lần này nhất định sẽ bù cho cậu một phần đại lễ. Khổng Thành nói xong, vỗ vỗ vai người bên cạnh.
Tài xế chỉ biết rối rít cám ơn.
Cố Tân Tân ngồi bên cạnh cảm thấy tội lỗi đầy mình, người ta mới đón đứa con thứ hai chào đời vậy mà còn phải theo cô chạy đông chạy tay, thậm chí đêm nay còn không được về nhà. Cô muốn nói mấy lời cảm ơn, lại cảm thấy không được ổn cho lắm, nhất định Lý Tử sẽ nói đây đều là chuyện anh ta phải làm, đến lúc đó khách khách khí khí đáp qua đáp lại thành ra lúng túng.
Cận Ngụ Đình lẩm bẩm, 26 tuổi mà đã có hai đứa nhỏ, cậu đúng là giỏi thật.
Cảm ơn Cửu gia khích lệ.
Cận Ngụ Đình không có được may mắn như thế, anh quay đầu nhìn Cố Tân Tân. Em cố gắng một chút, còn có thể gắng gượng bắt kịp cậu ấy.
Cố Tân Tân không chút lưu tình trừng anh, vì sao cô lại phải nỗ lực chứ.
Chỗ này cũng có thể thuê phòng qua đêm phải không? Cận Ngụ Đình hỏi Khổng Thành.
Vâng.
Cậu đi thuê hai phòng đi, đêm nay ở lại đây luôn, đỡ phải đi đâu xa.
Cố Tân Tân nghe được trọng điểm trong lời nói của anh, mắt thấy Khổng Thành đứng dậy, liền vội vàng kéo góc áo anh ta, sau đó nghiêng đầu sang hỏi Cận Ngụ Đình, Hai phòng? Vậy ở kiểu gì?
Dù có để Khổng Thành và tài xế ở một phòng, vậy cũng chỉ còn lại một phòng.
Sẽ không bao giờ có khả năng Cận Ngụ Đình lại hạ mình chen chúc với hai người bọn họ trong một phòng.
Khổng Thành cười giải thích, Ngài ấy nói như vậy cũng không hoàn toàn là ám chỉ hai phòng, chỉ là nói ngay ở chỗ này như vậy thôi, đến lúc tôi đi đặt sẽ xem xét tình hình cụ thể mà quyết định. Tôi đi theo Cửu gia từng đó năm, dĩ nhiên sẽ không kém cỏi đến mức một chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.
Cố Tân Tân nghe vậy, thu tay về.
Cận Ngụ Đình xì một tiếng, không đếm xỉa đến phản ứng đó của cô.
Ăn cơm xong, Khổng Thành cầm thẻ phòng dẫn Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình lên lầu. Đến trước một căn phòng, Khổng Thành mở cửa phòng ra, sau đó đưa thẻ mở phòng cho Cố Tân Tân.
Cô nói một câu cám ơn rồi nhấc chân đi vào, cánh cửa sau lưng còn chưa kịp tự động đóng lại đã bị một bàn tay chen ngang.
Khổng Thành thức thời rời đi, Cận Ngụ Đình lặng yên không một tiếng động đi vào trong. Cố Tân Tân đi vào phòng ngủ, ném điện thoại lên giường.
Cô xoay người muốn đi vào phòng tắm, không nghĩ tới vừa quay đầu liền nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng sau lưng, bị dọa cho hét ầm lên. Á ------
Cận Ngụ Đình hơi nhíu mày, Hét cái gì mà hét?
Cố Tân Tân đưa tay ôm ngực, sợ hãi không thôi, Anh, sao anh lại ở đây?
Vẫn còn sớm mới đến thời gian đi ngủ, tìm em tâm sự.
Cố Tân Tân đi về phía chiếc giường lớn, ngồi xuống, Làm tôi sợ gần chết.
Từ bao giờ lá gan lại nhỏ như vậy. Cận Ngụ Đình đi đến trước tủ đầu giường, ngồi xổm xuống, mở cửa tủ lấy một lon bia.
Làm cái gì thế?
Uống chút bia.
Cố Tân Tân nhìn theo bóng lưng anh, Anh có thể tìm Khổng Thành.
Uống với cậu ta nhiều cũng chán.
Không còn sớm nữa, tôi thật sự muốn đi ngủ.
Cận Ngụ Đình hơi dùng sức liền dễ dàng bật nắp lon bia, Em không muốn biết là ai hại Tu Phụ Thành sao?
Tu phu nhân?
Cận Ngụ Đình tiến lên một bước, hơi khom lưng, ánh mắt cùng Cố Tân Tân đối đầu, Sao em đoán được ra là cô ấy?
Tu Phụ Thành nói anh ta cầm nhầm rồi tự uống, nhưng đây là chuyện không thể nào. Mà người anh ta muốn bảo vệ sau lưng kia, trừ Tu phu nhân tôi cũng không không nghĩ ra được người nào khác.
Cận Ngụ Đình đưa lon bia đến bên mép Cố Tân Tân. Nào, thưởng cho em.
Cố Tân Tân chậc lưỡi một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ đẩy tay anh ta. Cận Ngụ Đình, tôi phát hiện anh chỉ cần đụng vào đồ uống có cồn là sẽ không thành thật. Có phải bản tính của anh chính là như vậy không?
Tôi có chỗ nào không thành thật hả?
Tôi vốn cho là sẽ phải đấu một trận vừa ác liệt vừa dài đằng đẵng với Tu Phụ Thành, ít nhất cũng phải là khiến cho cả hai bên cùng tổn hại. Có lẽ bởi vì đây là cuộc sống đi, những chuyện vẽ ra hoàn chỉnh trong đầu đều sẽ không phát sinh, mà luôn có những chuyện người ta không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra xen vào giữa. Cố Tân Tân nói đến đây, khẽ lắc đầu, Chỉ là vì sao Tu phu nhân muốn lấy mạng của anh ta chứ? Hơn nữa còn là dùng phương thức đó.
Cận Ngụ Đình lắc lắc lon bia, Bởi vì cô ta là người Tu Tư Mân sắp xếp bên cạnh Tu Phụ Thành.
Cái gì? Cố Tân Tân hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này, Sao có thể?
Tu Tư Mân vốn cũng không phải người thiện lương gì, chỉ là động thủ quá muộn. Cận Ngụ Đình nói đến đây, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Cố Tân Tân, Từ giờ đừng tiếp tục để chuyện của Tu gia làm em muộn phiền nữa, đều qua rồi.
Anh về đi thôi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Cận Ngụ Đình xoay người, nhưng không rời đi mà tiếp tục lấy ly rượu và một chai rượu vang ra. Cố Tân Tân nhìn theo anh bận rộn một bên, khui rượu rồi lại rót rượu.
Anh đừng uổng phí tâm tư, tôi không uống rượu, cũng sẽ không để những chuyện hồ đồ sau khi say phát sinh.
Cận Ngụ Đình xoay người nhìn cô, trong mắt đều là xem thường, Có phải trong đầu em luôn nghĩ đến những chuyện này không? Tôi bắt đầu có chút hoài nghi có phải mỗi giờ mỗi khắc em đều có cái ý nghĩ không an phận này với tôi hay không rồi đấy?
Anh lo lắng thừa rồi.
Vậy em giải thích thế nào với những lời hoang đường vừa mới nói hả?
Cố Tân Tân nhìn theo Cận Ngụ Đình đi đến trước mặt, lại đưa ly rượu cho cô.
Tôi biết trong lòng anh nghĩ gì, anh muốn ở lại đây.
Cận Ngụ Đình nhíu chặt lông mày, Cố Tân Tân đứng dậy nhận lấy chiếc ly trong tay anh, nhưng lại không uống mà đặt sang chiếc tủ đầu giường ở bên cạnh.
Cô đứng dậy đẩy anh ra ngoài, Mau đi nghỉ đi.
Cố Tân Tân đẩy Cận Ngụ Đình đến cửa, mở cánh cửa ra rồi dứt khoát đẩy anh ra ngoài.
Cận Ngụ Đình tức muốn hộc máu, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng phải chịu uất ức như vậy.
Giọng nói của Khổng Thành đột ngột từ phía sau truyền đến, Cửu gia, không thì ngài trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, mai còn phải đi đường xa trở về đó.
Người đàn ông bị dọa giật nảy mình, không phải Khổng Thành đã sớm về phòng rồi sao? Anh hơi chật vật xoay người nhìn anh ta, Sao cậu lại ở đây?
Tôi không yên tâm nên đứng đây chờ.
Trong tay Cận Ngụ Đình còn một ly rượu khác, vừa rồi bị Cố Tân Tân đẩy suýt chút nữa thì đổ rồi. Khổng Thành triệt để làm như không nhìn thấy, nhưng anh ta dùng đầu ngón chân cũng đoán được là Cận Ngụ Đình bị đuổi ra khỏi cửa.
Anh đặt ly rượu vào trong tay Khổng Thành, sau đó trở về phòng mình.
Ngày hôm sau.
Cố Tân Tân cầm thẻ phòng đi ra ngoài, ngó ngang ngó dọc một lúc không thấy bóng dáng mấy người bọn họ. Tối qua cô mất ngủ cả đêm, đến tận ba, bốn giờ mới thiếp đi được, nên bây giờ đã hơi muộn.
Cô đi xuống lầu tìm chỗ ăn sáng, nhưng vẫn là chậm một bước, đến cả bữa sáng khách sạn cung cấp cũng không còn.
Cô đi một vòng vẫn không thấy Cận Ngụ Đình và Khổng Thành, xem ra bọn họ đã ăn rồi.
Cố Tân Tân ngồi xuống một chiếc ghế sô pha, mở điện thoại ra nhìn, cũng không thấy tin nhắn của Cận Ngụ Đình.
Có phải vì tối qua cô không chịu để cho anh một chút mặt mũi nào, nên bây giờ anh mới bỏ lại một mình cô ở đây?
Hẳn là sẽ không đi, anh đã đi cùng cô tới đây thì chắc chắn sẽ không bỏ lại cô một mình.
Cận Ngụ Đình không liên lạc với cô, cô cũng sẽ không chủ động đi tìm anh, đoán chừng khi anh chuẩn bị về nhất định sẽ đi tìm cô.
Khách sạn này liền kề với một trung tâm thương mại, Cố Tân Tân tới đó ăn sáng xong liền đi dạo một vòng.
Cô đi thẳng đến cửa hàng bán đồ sơ sinh, mua rất nhiều thứ, quần áo, địu, bình sữa,...... nói tóm lại là không thiếu gì cả.
Cố Tân Tân bận rộn lựa chọn một hồi mới nhận được điện thoại của Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia gấp đến mức giọng nói cũng thay đổi, Em đang ở đâu?
Tôi đang ở bên ngoài.
Sao lại tự tiên đi ra ngoài thế hả? Em không ngoan ngoãn đợi trong khách sạn mà chạy ra ngoài đó làm cái gì? Cận Ngụ Đình dùng ngữ điệu hơi khác lạ, có chút dọa người. Cố Tân Tân đặt mấy thứ cầm trong tay xuống chân, Phải về rồi à?
Không tìm được em, tôi còn tưởng em bị bắt đi rồi.
Gặp nhau trước cửa khách sạn đi, tôi lập tức quay lại đây. Cố Tân Tân nói xong, thẳng tay cúp máy.
Cô xách theo túi lớn túi bé đi ra ngoài, về đến trước cửa khách sạn đã thấy xe và người đang chờ sẵn.
Tài xế ngồi trên xe, Khổng Thành và Cận Ngụ Đình đứng bên ngoài, mắt thấy Cố Tân Tân đi tới, Khổng Thành liền tiến lên vài bước nghênh đón. Đây là?
Cố Tân Tân trực tiếp đi về phía chiếc xe, gõ gõ cửa kính, tài xế thấy vậy thì nhanh chóng đi xuống.
Cái này đưa anh, hai ngày nay anh vất vả rồi, cũng là quà chúc mừng anh nữa.
Tài xế bị bất ngờ, có chút không biết làm sao. Chuyện này...... nhiều như vậy.
Không cần khách khí, mau cầm đi.
Cận Ngụ Đình đều nhìn vào mắt. Cái gì? Sáng sớm cô đã ra ngoài là vì đi mua đồ cho tên đàn ông khác?
Năm hết Tết đến cũng không thấy cô đưa anh cái gì mà lại có thể một lúc phóng khoáng đưa cho người khác một đống lớn như vậy.
Tài xế vui vẻ nhận lấy, liên tục nói cảm ơn.
Khổng Thành thấy sắc mặt Cận Ngụ Đình không tốt, vội vàng đi tới giúp tài xế cầm một nửa, Mau mau, không còn sớm nữa, bỏ cái này vào cốp trước đã.
Trong tay Cố Tân Tân còn một cái túi nữa, Cận Ngụ Đình vừa đi tới gần liền phát hiện ra.
Đợi đến khi Khổng Thành cất gọn đồ vào trong cốp rồi đóng lại, bốn người mới lần lượt lên xe.
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình hơi giãn ra, xem ra cô vẫn còn tính là biết suy nghĩ, cũng không phải là hoàn toàn coi anh như không khí.
Khổng Thành mở cửa kế bên tài xế chuẩn bị đi vào, Cố Tân Tân đột nhiên tiến lên vài bước. Đây là cho anh.
Khổng Thành mới bước được một chân vào trong, nghe vậy thì cực kỳ miễn cưỡng thu chân về, Cho, cho tôi?
Ừm.
Khổng Thành đưa tay nhận lấy, cũng không dám nhìn kỹ liền muốn mau mau chui vào trong, nhưng Cố Tân Tân còn cố ý giải thích. Bên trong là bình giữ nhiệt, tôi thấy anh ngày nào cũng ở bên ngoài, mùa đông lạnh như vậy, vẫn là mang theo chút nước ấm đi.
Thật sự cảm ơn.
Không cần khách sáo.
Cận Ngụ Đình ngồi vào xe, nhìn thấy trên tay trống trơn không còn gì khác nữa thì bàn tay đóng cửa lại không khỏi dùng sức, rầm một tiếng. Cố Tân Tân đi sang một bên khác, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Hai tay Khổng Thành ôm chiếc hộp kia mà trong lòng nơm nớp lo sợ, cùng tài xế nhìn nhau.
Một nhóm ba người bọn họ cũng chỉ có Cận Ngụ Đình là không có gì hết, lại nhìn dáng vẻ của Cố Tân Tân, xem ra cũng không chuẩn bị gì khác cho anh.
Một đường trở về, bầu không khí trong xe cực kỳ tĩnh lặng, Cận Ngụ Đình quét mắt sang bên cạnh.
Theo lý thuyết mà nói, phải chăng là Cố Tân Tân đã chuẩn bị cho anh một bất ngờ gì đó?
Cô không giống như kém chút tình thương người như vậy. Cô hoặc là không đưa, hoặc là không nên để anh bị đơn độc bỏ lại.
Trên người Cố Tân Tân không giấu được đồ, Cận Ngụ Đình rất nhanh liền quét mắt về chiếc túi xách của cô, có phải là giấu trong túi xách không nhỉ?
Cận Ngụ Đình không tiện kiểm tra ngay trước mặt cô, anh nhíu chặt hai hàng lông mày, chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Xe đi được một lúc, Cố Tân Tân dựa đầu vào cửa sổ xe, khép mắt lại.
Người đàn ông không nói lời nào, Khổng Thành muốn mở nhạc cũng bị anh ngăn lại.
Mắt thấy Cố Tân Tân giống như đã ngủ thiếp đi, Cận Ngụ Đình mới nhích một chút về phía cô, thấy cô hô hấp đều đều. Cơ hội đây rồi.
Cận Ngụ Đình cẩn thận từng li từng tí đưa tay về phía chiếc túi xách của Cố Tân Tân. Khổng Thành quay đầu lại đúng lúc Cận Ngụ Đình đang kéo khóa chiếc túi xách, vốn là muốn hỏi anh một chuyện, Cửu......
Cận Ngụ Đình nhấc lông mày, ném một ánh mắt cảnh cáo về phía anh ta, Khổng Thành vội vàng ngậm miệng lại.
Người đàn ông cực kỳ cẩn thận không để phát ra tiếng mở khóa. Bên trong nhét đầy đồ, có chìa khóa, khăn giấy, kem thoa tay, còn có mấy thứ vật dụng linh tinh. Cận Ngụ Đình lục lọi một lúc, gần như đã tìm hết các ngăn nhưng vẫn không phát hiện ra được gì.
Anh tìm cái gì thế? Cố Tân Tân thình lình lên tiếng.
Cận Ngụ Đình nhấc túi lên, dùng sức lắc lắc, nhưng lúc nhìn lại vẫn không phát hiện ra thứ gì đặc biệt.
Tôi không mua quà cho anh. Cố Tân Tân nói xong, cầm túi về.
Cận Ngụ Đình mím môi, có lẽ là bị chọc tức không nhẹ, trong nhất thời không phản ứng lại.
Cố Tân Tân kéo lại khóa, đặt sang một bên.
Người đàn ông nhìn cô chăm chăm, Cố Tân Tân vẫn còn buồn ngủ, đưa tay xoa nhẹ dưới khóe mắt, Bình giữ ấm là mua trong cửa hàng bán đồ sơ sinh, tôi không có thời gian đi dạo quá lâu.
Tôi chỉ là đang tìm xem trong túi của em có...... khăn giấy không thôi.
Ừ. Cố Tân Tân nói xong, thuận tay đưa một hộp khăn giấy cho Cận Ngụ Đình. Trong xe cũng có mà.
Cận Ngụ Đình quét mắt, nhận lấy hộp khăn giấy.
Cố Tân Tân đúng là không chuẩn bị quà cho anh, trước đây cô từng tặng nhưng anh lại không biết quý trọng. Một lần tốn công vô ích, sau này liền không nghĩ đến sẽ tiếp tục tặng gì nữa.