Cận Ngụ Đình hơi giật mình, có chút không kịp phản ứng lại, Em theo tôi về Lục Thành?
Trong chốc lát trái tim Cố Tân Tân loạn nhịp, không lập tức trả lời, người đàn ông gắt gao truy hỏi đến cùng, Có phải em muốn theo tôi về Lục Thành rồi?
Ừ, tôi đưa anh về.
Cái gì gọi là đưa tôi về?
Cố Tân Tân liếc người đàn ông nằm trên giường bệnh. Bộ dạng bây giờ của anh cũng không thể lập tức ra viện được, vừa vặn mấy ngày nay tôi đã sắp xếp lịch. Văn Văn phải chuyển trường, còn cả chuyện của công ty.....
Cận Ngụ Đình thống khổ rêи ɾỉ, Vậy còn tôi thì sao?
Thương thế của anh nặng như vậy, vẫn là thông báo cho người nhà một tiếng đi. Dù sao với cái bộ dạng này thì sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ biết được thôi.
Cận Ngụ Đình nhanh chóng muốn cô bỏ đi cái ý niệm này. Nếu để cho mẹ tôi biết thì nhất định sẽ bất chấp mọi người ngăn cản chạy qua đây. Một mình tôi ở đây còn chưa lo xong, ngộ nhỡ người trong nhà xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Cố Tân Tân cẩn thận nghĩ lại, cũng đúng.
Cận Ngụ Đình nhấc cánh tay vô lực vẫy cô, Tu Phụ Thành này tâm tư ác độc, một khi biết tôi không chết e là sẽ còn liên lụy đến cả chị cả. Anh hai làm thương nhân nên không quá đáng lo, nhưng chị cả sợ nhất là bị bôi đen, cũng là người dễ bị kẻ khác xuống tay nhất. Tôi không muốn liên lụy đến chị ấy.
Được rồi, Cố Tân Tân đáp nhẹ. Tôi sẽ không nói với bọn họ.
Cận Ngụ Đình đột nhiên hít một hơi, khuôn mặt thống khổ, Cố Tân Tân bối rối, không biết anh đang bị đau chỗ nào, Làm sao thế?
Cả người đau, đau không ngủ nổi.
Trên người anh có không ít những vết thương lớn nhỏ, e là cả những nơi được quần áo che đi cũng vô cùng thê thảm. Bình thường Cận Ngụ Đình rất chú trọng hình tượng, cực kỳ chăm bảo dưỡng, bồn rửa mặt trong phòng tắm cũng là chai chai lọ lọ xếp đầy, không hề thua kém phái nữ.
Nhưng hôm nay......
Cố Tân Tân nghĩ đến những vết thương khâu chằng chịt kia trong lòng liền dâng lên khó chịu, tay cũng theo bản năng ôm trán.
Tôi không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng hiện giờ, hai ngày này em có thể chăm sóc tôi nhiều hơn được không?
Cố Tân Tân đối mặt với yêu cầu như vậy không làm thế nào nói ra được chữ không kia.
Cô không có một chút hoài nghi thương thế trên người anh, dù sao những vết thương này chỉ cần nhìn thôi cũng đủ giật mình, cô cũng sợ anh đau nên càng không dám đụng vào.
Ăn cơm tối chưa?
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, Cận Ngụ Đình bảo cô gọi Khổng Thành vào, nhưng cô lại đứng đó không nhúc nhích. Anh có thể ngoan ngoãn nằm đó được không? Đừng bận tâm cho tôi.
Khổng Thành. Cận Ngụ Đình hô lên.
May là Khổng Thành đứng sát cửa, Cận Ngụ Đình vừa gọi một tiếng, anh ta liền đẩy cửa đi vào. Cửu gia.
Tôi đói rồi. Cận Ngụ Đình đói bụng không phải là nói dối, vì làm việc kia mà phải nằm tư thế này mấy tiếng, anh thật sự sắp không chịu nổi nữa. Cậu gọi cho Tùng Hạc Lâu giao chút đồ ăn qua đây.
Cố Tân Tân còn chìm đắm trong bi thương chưa thể thoát ra, cô nhìn Cận Ngụ Đình, có phải vì anh không muốn cô lo lắng nên mới giả bộ ung dung như vậy không?
Khổng Thành đi đến bên cạnh giường của Cận Ngụ Đình, nháy mắt một cái nhắc nhở anh rồi mới lên tiếng. Cửu gia, bây giờ ngài chưa thể ăn những thứ đó. Vừa mới dạo qua Quỷ Môn Quan một lượt, thức ăn càng phải thêm chú ý!
Nào có ai vừa mới dành giật về được một cái mạng đã ăn thịt cá? Đây cũng quá không coi cái phòng bệnh này vào mắt rồi.
Cô ấy còn chưa ăn tối.
Cố Tân Tân vội vàng xua tay, Tôi không đói, không cần ăn.
Khổng Thành, đi đi.
Khổng Thành xoay người đi ra ngoài, Cố Tân Tân đứng không được ngồi cũng không xong, tuy là Cận Ngụ Đình đã may mắn nhặt về được cái mạng, nhưng trái tim cô cứ mãi lơ lửng. Tôi sợ là Tu Phụ Thành sẽ không thỏa hiệp đâu, phải làm sao bây giờ?
Tạm thời đừng nhắc đến anh ta, tôi mệt lắm rồi. Cận Ngụ Đình hiện tại không muốn nghe dù chỉ một chưa liên quan đến cái họ Tu đó, Lần này cũng là sơ ý. Tôi vốn cho là trong thời gian ngắn anh ta sẽ không dám tiếp tục giở trò, không ngờ chó cùng rứt giậu, không khác gì một con chó điên.
Nét mặt Cố Tân Tân căng thẳng, giọng nói cũng nghiêm túc. Không có gì đùa vui.
Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.
Cố Tân Tân kéo chiếc ghế bên cạnh, Cận Ngụ Đình vỗ nhẹ lên mép giường bên cạnh. Ngồi đây.
Anh ngoan ngoãn nằm đó đi. Cô ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ vẫn mang theo mây đen giăng kín, cả người chìm trong bầu không khí tăm tối. Cận Ngụ Đình có chút lo lắng, sẽ không dọa cô sợ thật rồi chứ?
Ánh mắt ngơ ngẩn của Cố Tân Tân rơi xuống xương quai xanh của anh, người đàn ông vừa muốn nhúc nhích người, trên mặt đã hiện ra nét thống khổ, lông mày cũng lơ đãng cau lại. Cố Tân Tân thu hết cảnh này vào trong mắt. Nếu không phải vì quá đau đớn thì chắc chắn anh cũng sẽ không để lộ ra mặt, cô cũng không thể hỏi anh có sao không mãi, anh không phải là đã không sao rồi đây à?
Lúc bữa tối được mang đến, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Khổng Thành mang theo hộp đựng thức ăn đi vào, Cố Tân Tân vội vàng lên tiếng. Tôi không ăn, tôi không đói.
Đâu ra cái đa͙σ lý một người thì nằm đó sống dở chết dở, một người lại ngồi ăn chứ.
Cận Ngụ Đình vội vàng muốn kéo tay cô. Tôi cũng phải ăn nữa, hiện tại cả người không có sức lực, không ăn sẽ không chịu được.
Khổng Thành biết hẳn là anh đã sớm đói muốn chết, nhưng ở trước mặt Cố Tân Tân anh ta chỉ có thể tận lực giúp Cận Ngụ Đình che mắt. Có thể ăn chút cháo thanh đạm. Tôi đã cho người mang cháo đến, cũng đã hỏi qua bác sĩ chủ trị của ngài, nói là có thể ăn được một chút.
Thật sao? Cố Tân Tân vẫn có chút không tin.
Thật. Khổng Thành trả lời mà không có chút chột dạ.
Khổng Thành lôi chiếc bàn nhỏ trên giường ra, bày từng món lên bàn. Mặn nhạt phối hợp đến chuẩn chỉnh, hơn nữa cái danh Tùng Hạc Lâu cũng không phải nói suông. Cận Ngụ Đình nhìn theo từng hộp thức ăn được mở ra, cá sóc chua ngọt, sốt lươn, còn có canh gà hầm mấy tiếng đồng hồ không ngừng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Cuối cùng, Khổng Thành bưng ra một bát cháo trắng, đây là đặc biệt chuẩn bị cho Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông đói cồn cào, yết hầu hơi lăn, hai tay chống trên mép giường muốn ngồi dậy.
Khổng Thành nhân lúc Cố Tân Tân không chú ý ép vai Cận Ngụ Đình xuống. Cửu gia, tôi bón cho ngài ăn.
Khổng Thành cầu còn không được, nhanh như một cơn gió đi ra ngoài.
Cố Tân Tân đưa thìa cháo đến bên miệng Cận Ngụ Đình, anh nhấc môi, nuốt xuống thìa cháo nhạt thếch không mùi vị đó, một bát này căn bản là không thể lấp đầy cái bụng anh.
Cố Tân Tân đút cho anh một lúc, Cận Ngụ Đình rốt cuộc không chịu nổi xoay mặt đi, Không thể ăn thức ăn bên đó sao?
Đã là lúc nào rồi mà anh còn chú ý đến cái này hả?
Đây không phải là chú ý, thật sự quá nhạt nhẽo, không thể nuốt trôi.
Cố Tân Tân vờ như không nghe thấy. Bộ dạng này của anh có thể ăn hết bát cháo này đã là không tệ rồi.
Cận Ngụ Đình dứt khoát giả vờ đến cùng, khẽ lắc đầu. Không ăn được, cả người khó chịu.
Cố Tân Tân đặt bát về chiếc bàn nhỏ, Cận Ngụ Đình ôn nhu nói. Em ăn cơm đi.
Trong bụng cô cũng là trống rỗng, Cố Tân Tân ăn vài miếng cơm vào bụng trước, sau đó mới gắp thức ăn.
Trước mũi Cận Ngụ Đình đều là mùi thơm của thức ăn, anh biết mấy ngày nay khẳng định cô không được ăn ngon, nếu không đã không gầy đến thế này. Ngón tay anh giật giật, nhưng dù đã nhấc lên được một chút, cuối cùng vẫn thu về.
Cố Tân Tân mấy ngày nay vốn không ăn được nhiều, hiện tại lại càng không có tâm tư.
Nhưng ít nhất thì cũng ăn được gần nửa bát cơm, cô thu dọn một bàn thức ăn, lại lau chùi sạch sẽ chiếc bàn rồi đặt lại chỗ cũ.
Trong lúc đó y tá có vào đổi bình nước truyền một lần, Cố Tân Tân không dám đi ngủ, chờ đến tận khi truyền xong mới thả lỏng đầu óc.
Cận Ngụ Đình lại vỗ lên mép giường, Nằm chợp mắt một lúc đi.
Anh ngủ trước đi.
Cùng nhau ngủ. Người đàn ông tiếp tục kiên trì.
Cố Tân Tân nhìn anh, Cận Ngụ Đình vội vàng nói. Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý kia.
Đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Cố Tân Tân dĩ nhiên cũng biết vào lúc này anh không thể có cái suy nghĩ đó được. Cả người chằng chịt vết thương như vậy, nhặt về được một cái mạng đã được xem như là may mắn rồi, Anh mau đi ngủ đi, tôi cũng đi ngủ.
Cố Tân Tân nói xong, kéo chiếc ghế đến sát chiếc giường bệnh rồi nằm nhoài xuống bên người Cận Ngụ Đình. Cô xoay khuôn mặt nhỏ về một hướng khác, người đàn ông chỉ có thể nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô.
Bên trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, cả một không gian rộng lớn chỉ có hai người bọn họ. Cố Tân Tân nhắm mắt, không lâu sau thì nghe thấy tiếng thở đều đều của Cận Ngụ Đình, hình như đã ngủ thiếp đi.
Cố Tân Tân nhúc nhích vai, cẩn thận từng li từng tí một đứng dậy. Cận Ngụ Đình dường như đã ngủ say, trải qua một lần giày vò như vậy hẳn đã mệt muốn chết.
Lúc này cô mới dám cẩn thận quan sát khuôn mặt anh, lại thêm một lần nữa để cho mọi sợ hãi cùng hoảng hốt bày lên khuôn mặt nhỏ.
Cố Tân Tân vốn cho rằng Cận Ngụ Đình không có gì là không làm được, dù là đối thủ có mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ không thể động đến anh. Nhưng chung quy đều là con người, thân thể đã là máu thịt thì sẽ có lúc không thể chống đỡ được. Tu Phụ Thành từng giây từng phút đều muốn hại cô, hại đến người bên cạnh cô.
Tu Thiện Văn và cô là nguy hiểm nhất, Cố Tân Tân còn có ba mẹ, cô cũng không thể để bọn họ vì cô mà tạm gác công việc cũng như sinh hoạt bên kia. Hơn nữa không sớm thì muộn cánh tay của Tu Phụ Thành cũng sẽ vươn dài đến họ, lấy năng lực của cô có thể bảo vệ được cho bọn họ không đây?
Tầm mắt Cố Tân Tân rơi xuống khuôn mặt của Cận Ngụ Đình. Đây căn bản không phải cuộc sống cô mong muốn. Cô thích vẽ truyện tranh, thích tất cả những thứ liên quan đến sáng tác, cũng chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, làm một Cố Tân Tân bình thường mà thôi. Có những ngày nghỉ dành thời gian cho chính mình, có thể đi theo ba mẹ ra ngoài mua thức ăn, dạo phố, chứ không phải như bây giờ, sợ hãi cùng đề phòng kẻ khác có thể bất cứ lúc nào đến lấy mạng cô.
Cố Tân Tân nhìn bộ dạng của Cận Ngụ Đình, không dám đưa tay đến chạm thử. Cô sợ bác sĩ chẩn đoán không chính xác, ngộ nhỡ Cận Ngụ Đình bị thương rất nặng nhưng bác sĩ lại không phát hiện ra.....
Đủ loại khả năng hiện ra trong đầu khiến cô không dám nhắm mắt lại ngủ, cũng không dám có một phút lơ là. Cô khom người, nhấc tay chạm đến trán Cận Ngụ Đình.
Vẫn còn may, nhiệt độ bình thường.
Cố Tân Tân tỉ mỉ quan sát khuôn mặt người đàn ông, vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cận Ngụ Đình nên cô đã tắt đèn đầu giường đi.
Người đàn ông khép mi mắt, tuy là không nhìn thấy nét mặt của Cố Tân Tân, cũng không thấy được cô đang làm gì, nhưng anh biết cô đang đứng bên cạnh.
Đột nhiên có thứ gì đó nóng bỏng rơi lên mặt anh, mi mắt anh khẽ run, may là không bị Cố Tân Tân phát hiện. Anh cảm giác được giọt nước mắt kia dần chuyển lạnh, lại chầm chậm lan ra gò má anh.
Bàn tay bị cô nhét vào trong chăn siết lại thành nắm đấm, Cận Ngụ Đình muốn mở mắt ra ôm cô vào trong ngực. Anh không nỡ nhìn cô khóc, hổ thẹn trong lòng cũng càng ngày càng lớn.
Nếu không vì anh nghĩ ra cái chủ ý này thì sẽ không dọa cho Cố Tân Tân lén lút ngồi đây khóc.
Trong một khoảnh khắc đó, Cận Ngụ Đình đã muốn khai ra tất cả sự thật với cô, nhưng bình tĩnh lại, vẫn là nhịn xuống.
Anh nhất định phải mang Cố Tân Tân về Lục Thành. Đây cũng là đường giới hạn của Cận Ngụ Đình, anh không thể trơ mắt nhìn tính mạng của Cố Tân Tân gặp nguy hiểm, dù là nước mắt của cô cũng không làm anh từ bỏ được quyết tâm đó. Chúng có thể khiến anh mềm lòng, nhưng chắc chắn anh sẽ không thay đổi chủ ý.
Hiện tại Cận Ngụ Đình sợ nhất là cô sẽ nuốt lời, nên anh càng phải mang Cố Tân Tân về rồi mới tính tiếp.
Cố Tân Tân đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên gò má anh.
Cận Ngụ Đình vẫn nằm đó không nhúc nhích, Cố Tân Tân đã đè nén lại, nhưng tiếng khóc thút thít thi thoảng vẫn sẽ vang lên. Có lẽ cô nghĩ Cận Ngụ Đình đã ngủ thiếp đi, mới bạo gan nắm lấy bàn tay anh.
Nếu anh thật sự xảy ra chuyện thì tôi phải làm sao bây giờ? Cô nỉ non, cho rằng chỉ có cô mới có thể nghe thấy câu nói này.
Trái tim Cận Ngụ Đình đập thình thịch, giống như được ngâm trong nước ấm, hoàn toàn tan chảy.
Ngày hôm sau.
Cố Tân Tân dậy từ rất sớm, cô cũng không được ngủ ngon, vừa nhìn thấy Cận Ngụ Đình tỉnh dậy liền nhanh chóng mang nước ấm đến, muốn giúp anh rửa mặt.
Cận Ngụ Đình nhìn cô bận rộn đi tới đi lui. Có phải tối qua em đã khóc không?
Không có. Cố Tân Tân không ngẩng đầu, đáp.
Trong lúc mơ màng hình như tôi đã nghe thấy có người đang khóc.
Cố Tân Tân vắt khô khăn mặt sau đó quay lại, đứng trước giường bệnh. Anh nằm đó mà mơ.
Khổng Thành đẩy cửa phòng bệnh đi vào, nét mặt nghiêm túc. Cửu gia.
Cố Tân Tân muốn lau mặt cho Cận Ngụ Đình, nhìn thấy sắc mặt khác lạ của anh ta, cánh tay không khỏi thu lại.
Làm sao thế? Cận Ngụ Đình khẽ hỏi, Sáng sớm đã nóng nảy thế rồi. À, lát nữa đặt giao thức ăn đến đây đi.
Nhất định là tối qua anh ta đã tra ra được chúng ta đặt thức ăn ở Tùng Hạc Lâu, sau đó lập tức động tay động chân muốn mua chuộc người giao thức ăn ở đó. Anh ta là quyết tâm muốn đưa ngài vào chỗ chết.
Sắc mặt Cố Tân Tân trắng bệch, nếu không phải chính tai nghe được, lại tận mắt nhìn thấy thì có lẽ cô sẽ nghĩ đó là chuyện chỉ có trên ti vi.