Người phụ nữ kia đã rời đi nhưng Cố Tân Tân vẫn còn ngơ ngác đứng đó, cửa cũng không đóng lại.
Ánh trăng thưa thớt, ánh đèn đường nhàn nhạt ngoài đường chiếu xuống thân xe màu đen. Cô một tay cầm túi giấy, một tay giữ tay nắm cửa, những ngón tay càng ngày càng dùng sức, nhưng có lẽ nhờ có một quyết tâm nào đó mà vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Lục Uyển Huệ từ trong nhà đi ra, liếc con gái, Làm sao thế?
Cố Tân Tân định thần, không biết vì sao lại có chút chột dạ, cô đặt đám túi vào tay Lục Uyển Huệ. Có...... có người mang đồ đến, là quần áo.
Lục Uyển Huệ mở túi ra liếc nhìn, Này để làm gì?
Ngày mai phải đến công ty.
Tân Tân, con nhìn bộ dạng hiện tại của mình mà xem, chuyện của công ty con tạm thời đừng nhúng tay vào.
Cố Tân Tân biết không thể giải thích cho Lục Uyển Huệ hiểu, đối với những người làm mẹ mà nói, Lục Uyển Huệ nhất định là chỉ hi vọng Cố Tân Tân được ở nhà nghỉ ngơi, dành ra cho bản thân một khoảng thời gian phục hồi.
Nhưng đối với Cố Tân Tân mà nói, người khác căn bản sẽ không cho cô cơ hội để thở.
Ngày hôm sau.
Cố Tân Tân thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, đi qua chiếc gương của phòng thay đồ, cô không nhịn được dừng chân, nhìn chính mình bên trong chiếc gương.
Cô cảm thấy có chút lạ lẫm. Không chỉ phong cách ăn mặc thay đổi, mà hình như đến khuôn mặt này cũng không phải khuôn mặt cô quen thuộc. Cố Tân Tân không khỏi sờ gò má của mình, luôn cảm thấy bản thân của hiện tại đang khoác lên một tấm da người.
Cô rũ tay xuống, đi nhanh ra ngoài, vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ liền đụng phải Tu Thiện Văn.
Văn Văn.
Chị dâu, chị đi đâu thế?
Đến công ty một chuyến.
Tu Thiện Văn nghe vậy, tiến về phía cô, bàn tay siết chặt vạt áo của Cố Tân Tân, Đừng đi.
Vì sao?
Những người kia đều rất nguy hiểm, bọn họ nhất định sẽ dồn ép chị vào bước đường cùng. Anh em mất rồi, bọn họ sẽ lại chuyển mũi nhọn sang chị, em không muốn đến cả chị......
Cố Tân Tân nghe vậy, khóe miệng thử cong lên, nhưng vẫn rất cứng ngắc. Văn Văn, chúng ta không thể vì sợ mà trốn tránh nó, cũng không thể vì không chịu tiếp thu mà hãm sâu bên trong. Đi ra ngoài so với mãi ngồi đó tự trách sẽ tốt hơn rất nhiều, Văn Văn, hai chúng ta đều cùng phải cố gắng.
Tu Thiện Văn hơi buông tay ra. Em không yên tâm về chị.
Chị dâu em ấy mà, chính là Nữ Chiến Thần đánh đâu thắng đó, tin tưởng chị.
Tu Thiện Văn nghe xong lời này lại chỉ muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn phải để cho Cố Tân Tân đi.
Người quản lý kinh doanh Cận Ngụ Đình tìm cho cô đang đứng bên ngoài chờ, hai người cùng nhau lên xe, người đàn ông đưa cho cô một túi văn kiện, Đây là tư liệu cơ bản, giữ cẩn thận.
Cố Tân Tân cầm trong tay, lúc đi vào công ty, nhân viên tiếp tân bên ngoài không có chút phản ứng nào, đến trước thang máy, chuẩn bị đi vào thang máy chuyên dụng.
Cố Tân Tân đi đến, không có phản ứng.
Cô nhìn thấy cách đó không xa có nhân viên đang chờ thang máy, vừa muốn đi qua liền bị người đàn ông chặn lại.
Đây mới là thang máy ngài phải đi.
Nhưng cửa không mở.
Để nhân viên lễ tân gọi người đến thêm dấu vân tay vào, đây cũng là thang máy chuyên dụng lúc trước của Tu Tư Mân.
Cố Tân Tân khẽ gật đầu, bước nhanh về phía bàn tiếp tân, người phụ nữ đứng bên trong đang nghe điện thoại, thấy được Cố Tân Tân nhưng cũng không có ý định kết thúc trong vòng dăm ba câu.
Cố Tân Tân đứng đó nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhân viên lễ tân thấy vậy không thể làm gì khác là ngắt điện thoại.
Các người là?
Người đàn ông mở cặp đựng văn kiện, lấy một tập giấy bên trong ra, Đây là Tu phu nhân, từ giờ sẽ là đổng sự của công ty, những thứ này là tài liệu chứng minh. Hiện tại thang máy cần phải cho thêm dấu vân tay, mong cô nhanh chóng sắp xếp người đến.
Nhân viên lễ tân liếc tài liệu đặt trên bàn. Chuyện này...... tôi, tôi phải gọi điện thoại xin chỉ thị đã.
Xin chỉ thị gì? Cố Tân Tân trực tiếp lên tiếng. Cô muốn xin chỉ thị ai?
Nhân viên lễ tân bị hỏi có chút cứng họng, Cố Tân Tân đã tiếp tục, Lẽ nào tôi không thể chứng minh tôi là ai sao? Hay là dù có thể chứng minh thì cô cũng không để trong mắt?
Không phải, chúng tôi đến bây giờ vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào......
Lát nữa sẽ có thông báo xuống, hiện tại tôi cần phải đi thang máy.
Nhân viên lễ tân đặt tay lên điện thoại bàn, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Tân Tân, cuối cùng vẫn thu về. Như vậy đi, gọi nhân viên kỹ thuật đến cũng mất một thời gian, tôi lấy thẻ mở thang máy trước cho ngài, được không?
Cũng được.
Nhân viên lễ tân như nghe được lệnh đặc xá, nhanh chóng mở ngăn tủ lấy ra một chiếc thẻ.
Cô ta dẫn Cố Tân Tân đến trước thang máy, lại giúp cô nhấn số tầng, Xin mời.
Cố Tân Tân và người đàn ông bên cạnh một trước một sau đi vào, đến trước văn phòng của Tu Tư Mân, thư ký của hắn đã chờ sẵn một bên.
Tu phu nhân.
Hôm nay tôi muốn mở họp, đã thông báo cho bọn họ chưa?
Đã thông báo rồi, nhưng..... Thư ký ấp a ấp úng, Bọn họ đang họp trong phòng hội nghị rồi.
Dẫn tôi đến đó.
Được.
Đến trước cửa phòng họp, Cố Tân Tân nhìn thấy cửa đóng chặt, cô xoay tay nắm cửa, nhưng đã bị khóa trái.
Thư ký thấy vậy, vội vàng nhấc tay gõ nhẹ hai lần lên cửa, bên trong không có một động tĩnh nào truyền ra, thư ký buộc phải lên tiếng. Xin chào, mời mở cửa, Tu phu nhân đã đến.
Đây rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với cô, e là chờ đến lúc bọn họ đi ra Cố Tân Tân cũng không cần họp nữa, cứ ở đây mà đứng chờ rồi.
Cố Tân Tân đi ra bên cạnh, hạ giọng nói với người đàn ông kia hai câu, anh ta gật đầu một cái, cầm điện thoại đi ra bên cạnh.
Bên ngoài phòng họp thi thoảng sẽ có người đi qua, thấy cảnh này cũng không nhịn được liếc mắt một cái. Người đàn ông đi xuống lầu một chuyến, không bao lâu thì dẫn một người mở khóa cửa đến.
Anh ta chỉ cửa phòng họp, Mở ra.
Dọc theo đường đi tới đây, những tài liệu cần xác định đã hoàn thành cả rồi, bằng không là người khác cũng không dám tùy tiện động thủ.
Người mở khóa lấy dụng cụ ra, đứng ngoài cửa bắt đầu hành động, cũng không mất công sức lắm cửa liền mở ra.
Thư ký đưa tiền cho anh ta, Cố Tân Tân đẩy cửa đi vào, lập tức thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của những kẻ ngồi bên trong. Bọn họ cũng không ngờ cô sẽ tìm người mở khóa đến, nhẹ nhàng một cái liền mở cửa ra rồi.
Cố Tân Tân đi đến trước bàn hội nghị, ghế của vị trí trên cùng đã bị cất đi, cũng không sao, cô đi đến bên tường kéo một chiếc ghế đến, sau đó đặt hai tay lên mép bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Cô là? Có người cố ý không biết cô là ai, lên tiếng hỏi.
Nếu mọi người không nhận thì tôi đành giới thiệu trước vậy. Tôi tên là Cố Tân Tân, phu nhân của Tu Tư Mân. Trên di chúc anh ấy đã nói sẽ để lại công ty cho tôi, sau này phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Quản lý công ty không phải trò đùa, cô cảm thấy mình làm được sao?
Những lời chất vấn như vậy nhất định không thể tránh khỏi, Cố Tân Tân gắng gượng đáp lại từng câu một.
Bên trong phòng khách sạn, Cận Ngụ Đình lắng nghe Cố Tân Tân lần lượt đáp, câu từ trật tự rõ ràng, còn mang ra chứng cứ là tờ di chúc của Tu Tư Mân.
Tuy là như vậy nhưng vẫn có người không chịu chấp nhận, từ đầu đến cuối đều cảm thấy cô chỉ là người ngoài mà thôi, giao công ty vào tay cô chính là hủy hoại tương lai của nó.
Cận Ngụ Đình chống tay trên thắt lưng, chống lại công kích của cả một đám người như vậy, đúng là tố chất tâm lý phải cực kỳ tốt mới có thể duy trì được.
Hai tay Cố Tân Tân nắm lấy nhau đặt trên bàn, Đúng là việc quản lý công ty có rất nhiều chuyện tôi không hiểu, nhưng tôi đã tìm được một người quản lý kinh doanh, anh ấy sẽ toàn quyền phụ trách.
Cái gì? Công ty này cũng không phải là không có người, vì sao phải mời người ngoài?
Lúc trước Tu tiên sinh quản lý cũng không tệ, công ty hiện tại vẫn là ngài ấy chăm lo chu toàn......
Cố Tân Tân ngắt lời bọn họ, Anh ta cũng là người ngoài, tôi không yên tâm.
Ngài ấy sao có thể là người ngoài?
Vì sao không thể? Bây giờ tôi mới là đổng sự, anh ta đối với tôi mà nói cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Những người này đã theo Tu Phụ Thành rất lâu, dĩ nhiên là một lòng hướng về phía anh ta. Bọn họ căn bản sẽ không muốn cho Cố Tân Tân cơ hội lên sàn, mỗi một câu đều mang theo ngữ điệu sắc bén, như hận không thể ngay lập tức đá văng cô đi.
Tình cảnh rơi vào cục diện bế tắc, đầu Cố Tân Tân đau như búa bổ, rõ ràng cô có di chúc của Tu Tư Mân, bọn họ có phản đối nữa thì có tác dụng gì?
Công việc hiện tại của cô, chính là thu về công ty của Tu Tư Mân.
Điện thoại trong túi rung lên, cô nhìn biểu hiện trên màn hình, lại là Cận Ngụ Đình gọi đến.
Anh nhất định biết hiện tại cô đang mở họp, như vậy xem ra cú điện thoại này của anh là phải có chuyện thì mới gọi đến.
Cố Tân Tân đặt điện thoại lên tai, A lô?
Mở túi văn kiện tôi đưa cho em ra, bên trong có một hợp đồng chưa ký tên. Em lấy nó ra cho bọn họ xem, nhất định có thể chặn lại miệng của bọn họ.
Cố Tân Tân cũng muốn hỏi đó là hợp đồng gì, nhưng nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm cô như vậy, chỉ có thể đáp nhẹ, Được.
Cúp điện thoại, Cố Tân Tân liếc nhìn túi văn kiện bên cạnh, cô mở túi ra, lấy từ bên trong một bản hợp đồng.
Cô không nói một lời, trực tiếp ném bản hợp đồng trong tay lên bàn.
Hai người gần cô nhất liếc nhìn nhau, một người trong đó cầm hợp đồng lên nhìn một chút, rất nhanh lại giao cho người bên cạnh.
Hợp đồng này.. cô lại lấy về được rồi?
Cố Tân Tân tiếp lời anh ta. Sao thế, không được hả?
Người kia có chút khó tin nhìn chằm chằm cô, Lúc trước Tu tiên sinh mất nửa năm mà đối phương đều không có ý tứ muốn ký, cô làm như thế nào?
Trên đời này, chỉ cần là người có năng lực thì tất sẽ có cách.
Bản hợp đồng đưa qua tay từng người, hết một vòng, cuối cùng lại trở về tay Cố Tân Tân. Cô mở trang cuối cùng ra, thấy công ty của đối phương đã ký tên, chỉ chờ bên này ký nữa là xong.
Còn ai có ý kiến gì không? Cố Tân Tân giơ bản hợp đồng lên, Năng lực chính là minh chứng tốt nhất, phụ nữ thì đã sao? Không quen quản lý công ty thì thế nào? Có thể kiếm tiền cho mấy người mới chính là đa͙σ lý, có ai lại chê tiền chứ, mà một hợp đồng này sau khi ký kết có thể lãi được bao nhiêu các người đã tính thử chưa?
Cố Tân Tân nói ra những lời như vậy, tuy trên mặt lạnh lùng quyết đoán, nhưng kỳ thực trái tim đang đập thình thịch, cô chỉ sợ trái tim đó sẽ không chịu được nữa mà vọt ra ngoài.
Cô sợ bọn họ sẽ hỏi từng chi tiết nhỏ trong bản hợp đồng, nhưng cô cũng đã nghĩ xong cả rồi, đến lúc đó cô cứ nói là chuyện bí mật kinh doanh, không thể tiết lộ.
Tu Phụ Thành mất nửa năm không thể lấy được bản hợp đồng này về, hiện tại lại bị cô dễ dàng mang ra, còn chưa đủ chặn lại miệng bọn họ sao?
Lúc Cố Tân Tân rời khỏi công ty đã là hơn 12 giờ, người quản lý kia ở lại. Cô đi về phía bãi đỗ xe, ra khỏi thang máy, bàn tay đột nhiên chống lên vách tường.
Dạ dày lại co thắt khó chịu, có lẽ vừa rồi vì quá lo lắng. Tay cô đè xuống, mất thật lâu mới có thể thả lỏng một chút, liền nhấc chân đi về phía trước.
Chỗ này cô thật sự không muốn phải bước vào lần thứ hai, cũng may đã có người Cận Ngụ Đình sắp xếp mang tới nên cô có thể hoàn toàn yên tâm.
Đến trước xe của mình, Cố Tân Tân vẫn chưa chú ý chiếc xe bên cạnh, mãi đến khi bên đó ấn còi cô mới nhìn sang.
Là xe của Cận Ngụ Đình, cô sẽ không nhớ nhầm.
Cố Tân Tân không khỏi tiến lên hai bước, cửa sổ xe cũng cùng lúc hạ xuống.
Về rồi hả? Cận Ngụ Đình nhẹ giọng hỏi.
Cố Tân Tân gật đầu. Ừ.
Ăn cơm chưa?
Chưa, lát nữa về rồi ăn.
Cùng ăn một bữa đi.
Cố Tân Tân trầm mặc, Cận Ngụ Đình cũng không nói bỏ đi, chỉ nhấc mắt nhìn cô chăm chú.
Cô không khỏi nhìn bốn phía xung quanh, tiếng của Cận Ngụ Đình xuyên qua cửa sổ xe truyền tới. Không cần nhìn, người của Tu Phụ Thành nhất định là đang đi theo chúng ta, nhưng chúng ta cũng đâu có làm việc gì không thể lộ ra ngoài, em sợ sao?
Nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ.
Như vậy thì sau này chúng ta cũng không cần gặp mặt nhau.
Bàn tay buông xuống bên người khẽ nắm lại, Anh không gặp tôi, đối với anh chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Không được gặp em, mới là mọi thứ trong mắt tôi đều biến thành chuyện xấu.
Cố Tân Tân không biết phải đáp lại anh thế nào, bàn tay cô đặt lên cửa xe, Cận Ngụ Đình thấy vậy, hơi dịch người sang bên cạnh, chừa ra một chỗ ngồi.
Cố Tân Tân ngồi vào, đóng cửa xe lại, tài xế nhanh nhẹn khởi động xe, giống như sợ chỉ cần chậm một chút là Cố Tân Tân sẽ chạy mất.
Xe đi được một hồi, Cố Tân Tân mới lên tiếng, Cuộc điện thoại kia của anh quá đúng lúc, sao anh biết được lúc đó tôi đang mở họp? Không đúng, anh nói tôi mang bản hợp đồng đó ra cho bọn họ xem, như vậy liền có thể chặn miệng họ lại. Làm sao anh biết được tình huống khi đó là như thế nào?
Chính là vì tôi liệu sự như thần.
Khẳng định không phải như vậy. Ánh mắt Cố Tân Tân tràn đầy nghi hoặc nhìn anh. Không lẽ anh đang theo dõi tôi?
Nào có, em nghĩ nhiều quá thôi.
Từ phản ứng của những người kia Cố Tân Tân có thể biết được bản hợp đồng này có bao nhiêu khó khăn, Tu Phụ Thành lại lợi hại như vậy, vậy mà bị cô dễ dàng vượt mặt.
Cận Ngụ Đình, ngày hôm nay thật sự cám ơn anh.
Hiếm có dịp em nói cám ơn tôi.
Việc gì cũng có cái giá của nó, tôi cũng sẽ không vì quan hệ của hai chúng ta mà coi như chuyện đương nhiên tiếp nhận tất cả những gì anh cho tôi.
Khóe miệng Cận Ngụ Đình cong lên, tầm mắt chiếm lấy cô không tha, Vậy em báo đáp tôi đi.
***
Bát Bát: Đặt thêm 1 cái phúc lợi nữa đi. 2,88k người theo dõi wattpad @newwloser88 sẽ tặng 1 chương mới kkk