Đâu ra nhiều cái vì sao thế? Cố Tân Tân túm lấy mu bàn tay của anh. Chỉ là mỗi khi nhìn lại chính mình lúc trước cảm thấy rất buồn cười, nhìn đến anh lại càng buồn cười hơn.
Em cảm thấy tôi cưới em về làm bia đỡ đạn, khó khăn lắm Thương Lục mới tỉnh thì tôi lại nói thích em buồn cười lắm sao?
Chẳng lẽ không đúng? Anh làm hết thảy đều là vì Thương Lục, tuy ngay từ ban đầu cô đã biết nhưng cuối cùng vẫn mang theo một thân thể đầy thương tích rời đi. Bây giờ anh lại nói người anh thích thật ra là cô, không phải chuyện cười thì là cái gì?
Cố Tân Tân cảm thấy những nước mắt kia giống như đã rơi xuống vô ích, nghĩ lại thì cũng không phải, chỉ là Cận Ngụ Đình đã nói ra lời này quá muộn, từ sau cái ngày nước mắt cô chảy cạn, mọi thứ đều đã muộn hết rồi.
Thích và yêu là hoàn toàn khác nhau, thế nhưng bây giờ Cận Ngụ Đình lại nói ra chữ này.
Cố Tân Tân thu tay về, nét mặt cũng nghiêm túc lại không ít, Tôi không muốn dây dưa mập mờ với anh, những lời như thế này xin anh sau này đừng nói nữa.
Được, tôi sẽ chỉ nói lần này, sau này không bao giờ nói nữa.
Cố Tân Tân đẩy bát trong tay ra. Tôi no rồi.
Tôi đồng ý với em không nói những câu kia, vậy thì em cũng phải đồng ý với tôi một chuyện.
Chuyện gì?
Từ giờ không được gán ghép tôi và Thương Lục nữa. Lúc trước đúng là tôi đã từng bị cô ấy hấp dẫn, nhưng đây đều là chuyện đã qua. Cố Tân Tân, tôi yêu em trước khi biết được Thương Lục không có tình ý với tôi, nên em cũng không thể nói rằng tôi là lùi lại rồi níu kéo em. Em dùng hai chữ Thương Lục đó cũng không làm tôi đau lòng được, mà ngược lại có thể khiến tôi cảm thấy hai chữ này phải là đang quấy phá trong lòng em mới đúng.
Hai hàng lông mày của Cố Tân Tân sắp xoắn lại với nhau, Cận Ngụ Đình, chữ yêu này của anh lại có thể nói ra nhẹ bẫng đến vậy.
Nhẹ hả? Cận Ngụ Đình hạ giọng hỏi. Em luôn nói trong lòng tôi có Thương Lục, nhưng sự thật là từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu cô ấy.
Nhịp tim của Cố Tân Tân tăng lên kịch liệt, càng không dám nhìn thẳng vào mắt Cận Ngụ Đình. Đáng lẽ cô mới là người chiếm thế thượng phong, thế nhưng trong chuyện tình cảm từ trước đến giờ không có ai thắng ai thua, hoặc là anh được tôi được, hoặc là cả hai bên cùng làm tổn thương nhau.
Cô và Cận Ngụ Đình rõ ràng chính là hai bên cùng làm tổn thương nhau, cô luôn không nhịn được dùng Thương Lục đâm chọc anh, đúng, là vì cô muốn khiến anh khó chịu. Trái tim của cô bị anh giẫm đạp lên như vậy, cô lại không có cách nào có thể trả thù anh mà trong lòng được vui vẻ, càng như vậy cô lại càng muốn dùng Thương Lục khiến anh phải chịu giày vò.
Ngoài miệng đã nói không muốn có bất kỳ liên quan gì, nhưng chỉ cần Cận Ngụ Đình xuất hiện trước mặt thì cô sẽ lại không nhịn được đâm chọc anh, quấy phá lòng anh.
Đây giống như một căn bệnh, nhất định phải trị.
Cố Tân Tân vén lọn tóc buông lơi về sau tai, Chuyện đó, anh...... anh nhớ cho kỹ, có mấy lời chỉ tôi nghe thì không sao, nhưng nếu để cho người khác nghe được sẽ hủy hoại thanh danh của tôi, có biết không?
Em thật giống như con giun trong bụng tôi.
Cố Tân Tân không đáp, Cận Ngụ Đình nhìn khuôn mặt đối diện mình một hồi lâu. Vậy mà anh lại nói ra lời đó rồi.
Từ bao giờ anh đã muốn nói ra câu nói đó nhỉ? Cận Ngụ Đình cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là trong hôn lễ của Cố Tân Tân anh đã muốn nói cho cô biết.
Câu nói ấy nghẹn giữa cổ họng không thể thoát ra cũng không sao nuốt được xuống. Khi đó chỉ cần trên khuôn mặt Cố Tân Tân để lộ ra một chút không tình nguyện thì sự tình cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay.
Anh ăn xong chưa? Lỗ tai Cố Tân Tân nóng lên, cảm giác chỉ cần ở lại đây thêm một giây nữa thôi cô có thể sẽ thật sự tan vỡ.
Động tác ưu nhã của Cận Ngụ Đình vẫn không hề có ý định dừng lại. Hôm nay khẩu vị của anh rất tốt, một lồng bánh bao gạch cua đã gần hết. Tối qua bận rộn không ăn được gì cả.
Không đúng, tối qua không phải là anh ăn ở nhà tôi à?
Cận Ngụ Đình yên lặng đón lấy ánh mắt của cô. Hình như thế.
......
Cố Tân Tân vốn là cũng chưa no, vừa rồi không ăn được mấy, mắt thấy Cận Ngụ Đình không có ý đứng lên ngay liền dứt khoát cầm đũa, cũng bắt đầu ăn.
Một bàn đầy ắp đồ ăn bị cô và Cận Ngụ Đình ăn gần hết. Người đàn ông gắp miếng sủi cảo tôm cuối cùng đặt vào đĩa của cô. Không được lãng phí.
Cố Tân Tân có chút miễn cưỡng ăn vào, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đặt đũa xuống rồi lên tiếng. Thương Lục ở chỗ em đã có đủ vật dụng sinh hoạt hàng ngày chưa?
Ừ, mà nếu không đủ thì bên ngoài cũng có siêu thị.
Quần áo thì sao?
Cố Tân Tân cũng đang nghĩ đến chuyện này. Tạm thời lấy quần áo của tôi đưa chị ấy, nhưng có lẽ vẫn phải ra ngoài mua đồ mới.
Ừ, từ nhỏ Thương Lục đã chú trọng gọn gàng, số đo của hai người cũng không giống nhau, vẫn là đi mua thì hơn.
Cố Tân Tân cầm chiếc túi xách đặt bên cạnh. Tôi hiểu rồi, giao cho tôi đi.
Vạn nhất bị anh hai tra ra những bộ quần áo em mua kia là số đo của Thương Lục, tôi xem xem em sẽ làm gì.
Cố Tân Tân kinh ngạc. Tôi không tin, thứ này mà anh ta cũng muốn tra?
Một khi anh ấy đã nghi ngờ em thì e là một ngày nhà em ăn mấy bữa cũng sẽ tra ra bằng hết.
Cố Tân Tân ngẫm nghĩ một chút, Vậy thì mua số đo giống nhau là được.
Tôi dẫn em đi.
Cố Tân Tân liếc anh một cái, Không cần.
Với quan hệ của em và tôi thì dù anh ấy có thấy cũng sẽ không nghi ngờ, em việc gì phải cứng ngắc vậy.
Nếu anh thật sự không yên tâm thì có thể giúp Thương Lục đi mua, mua xong mang đến nhà tôi là được.
Cận Ngụ Đình cầm chiếc khăn ướt bên cạnh, chậm rãi lau từng ngón tay, Em cảm thấy chủ ý này có khả quan không?
Cố Tân Tân đẩy ghế đứng dậy, Được thôi, hôm nay tôi sẽ bỏ ra nửa ngày đi mua đồ cho Thương Lục, nếu Cửu gia thật sự rảnh rỗi đến phát ngán vậy thì có thể đi cùng.
Được. Anh rất rảnh rỗi.
Hai người đi ra ngoài, nhưng vì thời gian còn sớm nên trung tâm thương mại còn chưa mở cửa.
Cận Ngụ Đình nhìn đồng hồ, Tôi biết một chỗ mở cửa sớm, chúng ta qua đó.
Tôi chỉ có nửa ngày, chiều nay còn có công việc cần xử lý.
Được, chút thời gian ấy là đủ rồi.
Cận Ngụ Đình đề nghị cùng ngồi một chiếc xe để che giấu tai mắt, Cố Tân Tân kỳ quái nhìn anh. Hai chúng ta mới là cần phải tránh hiềm nghi.
Trốn tránh gì chứ, lén lén lút lút mới càng khiến người ta chú ý. Cận Ngụ Đình nói xong, kéo cổ tay Cố Tân Tân sau đó nhét cô vào trong.
Đi đến một khu trung tâm thương mại mới mở, bên trong vắng vẻ không có mấy bóng người.
Cố Tân Tân liếc Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh. Tôi không biết cô ấy thích kiểu gì.
Đơn giản thoải mái là được, nói không chừng những thứ em thích cô ấy cũng sẽ thích.
Cố Tân Tân nhớ lại quần áo Thương Lục mặc ngày thường, tuy đều là màu trắng nhưng lại có cảm giác rất vừa mắt. Cô và Cận Ngụ Đình đi vào một cửa hàng, cô để cho anh chọn, nhân viên bán hàng vừa thấy cửa hàng mới khai trương đã có khách thì càng nhiệt tình tiếp đón.
Cận Ngụ Đình lựa được vài bộ, cho Cố Tân Tân đi mặc thử. Cô ôm đám quần áo, đều là số đo của Cố Tân Tân.
Cô hạ giọng hỏi, Sao tôi lại phải mặc?
Người đàn ông liếc nhãn mác treo trên đó, cũng hạ giọng theo cô rồi nói. Em không thử thì sao biết được mặc vào nhìn như thế nào.
Nhưng lát nữa mua số đo khác sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Ai quan tâm em mặc số lớn nhất hay là số nhỏ nhất. Cận Ngụ Đình nói xong, đẩy vai Cố Tân Tân, nhét cô vào phòng thay đồ.
Cô đứng bên trong thay đồ, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Đúng nha, chỉ là mua quần áo thì có ai lại đi quan tâm số đo chứ, thế nhưng rõ ràng lúc ở nhà ăn Cận Ngụ Đình đã nói vậy mà.
Cố Tân Tân cầm chiếc váy trong tay mặc vào, lúc mở cửa chuẩn bị ra ngoài lại bị người đàn ông đứng chặn lại, cánh tay chống trên vách tường, đầu cũng theo đó thò vào trong.
Ừ, rất đẹp.
Nhân viên bán hàng đứng bên ngoài hỏi. Số đo có vừa không ạ? Ngài có thể ra ngoài soi gương thử.
Cận Ngụ Đình đứng chặn ở cửa bất động, Đẹp như vậy cũng chỉ có tôi được xem thôi, thay tiếp bộ khác đi.
Cố Tân Tân đóng cửa lại, Cận Ngụ Đình lại cho nhân viên bán hàng đi lấy thêm vài bộ, thế nhưng mỗi lần Cố Tân Tân thay xong đều bị anh ngăn không cho ra. Nhân viên bán hàng đứng ngây ở bên ngoài, đúng là trước giờ chưa từng gặp một vị khách nào có ham muốn sở hữu mạnh mẽ như vậy.
Lúc tính tiền, nhân viên bán hàng ôm toàn bộ quần áo bên trong ra, Cận Ngụ Đình xỏ một tay trong túi quần. Đổi cỡ hết đi, có một chút không đúng cho lắm.
Số này không vừa sao?
Ừ.
Nhân viên bán hàng kỳ quái nhìn anh, nếu ngay từ cái đầu tiên không vừa thì có thể thay cỡ của những bộ sau mà. Không thì tôi đi lấy cỡ khác, ngài thử lại xem sao?
Cố Tân Tân liên tục xua tay, Không cần không cần, tôi biết size mình mặc, không cần phải thử lại.
Cận Ngụ Đình đi đến một phía khác, nhìn thấy trên đó đặt một hàng giày cao gót, anh cầm lên một đôi sau đó gọi Cố Tân Tân qua. Em thử xem.
Cô đưa tay ra nhận lấy, ngồi xuống xỏ vào. Được đấy, rất thoải mái.
Thích không?
Nhân viên bán hàng đi đổi mấy bộ quần áo của bọn họ, Cố Tân Tân xoay chân trái phải một lượt. Chị ấy nhất định sẽ thích.
Tôi hỏi em có thích không.
Cố Tân Tân nhấc mi mắt, Sao thế? Muốn mua cho tôi?
Ừ.
Cô tháo ra, Tôi thì không cần, ở nhà còn cả đống không đi hết đây.
Nhân viên bán hàng từ một căn phòng khác đi ra, Cận Ngụ Đình đến trước mặt Cố Tân Tân, khom lưng cầm đôi giày kia lên sau đó theo cô ấy đi thanh toán. Anh đặt đôi giày lên, lại chỉ chỉ kệ hàng phía trước, Lấy thêm đôi thứ nhất hàng thứ hai và hàng thứ ba, cả đôi này nữa, size như đôi này.
Vâng.
Cận Ngụ Đình quẹt thẻ, cầm túi lớn túi bé đi theo Cố Tân Tân ra ngoài, Mua đủ rồi chứ?
Em là phụ nữ, lời này sao lại đi hỏi tôi.
Ừ, còn thiếu áo ngực.
Cận Ngụ Đình nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi được vài bước thì chuông điện thoại vang lên. Anh đưa mấy chiếc túi bên tay phải cho Cố Tân Tân rồi rút điện thoại ra nhìn hiển thị trên màn hình.
Sắc mặt của anh có chút trầm xuống, liếc Cố Tân Tân một cái rồi ấn nghe. A lô.
Lão Cửu, chú đang ở đâu?
Có chuyện gì sao? Cận Ngụ Đình không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói của Cận Hàn Thanh khàn đặc, đoán chừng cả đêm qua đã hút không ít thuốc. Lúc nào rồi mà chú còn đi dạo với Cố Tân Tân?
Vẻ mặt Cận Ngụ Đình không đổi, Anh cho người theo dõi em?
Anh theo dõi chú làm gì?
Tầm mắt của người đàn ông rất nhanh trở lại khuôn mặt của cô, Vậy là anh cho người theo dõi Cố Tân Tân?
Cố Tân Tân nghe vậy thì sắc mặt khẽ chuyển lạnh, bộ dạng giống như gặp phải đại địch. Đầu bên kia truyền đến tiếng bật lửa, Lão Cửu, bây giờ anh không tin bất kỳ một ai cả, tất cả những kẻ có khả năng anh đều muốn theo dõi sát sao. Anh chỉ là không hiểu vì sao mới sáng sớm chú đã ở cùng với Cố Tân Tân, còn có thể đi mua quần áo cùng cô ta?
Cận Ngụ Đình vô dùng tự nhiên đáp lại, Em muốn đi mua quần áo cho cô ấy, lúc trước không có cơ hội.
Những lời này của chú khiến anh không có cách nào tin tưởng.
Anh hai, Tu Tư Mân bây giờ không có ở Lục Thành. Anh hẳn là phải hiểu.
Cố Tân Tân lườm anh một cái, Cận Ngụ Đình ra hiệu cho cô đừng lên tiếng. Tuy hiện tại Cận Hàn Thanh không có tâm tư quản chuyện của Cận Ngụ Đình, nhưng ngoài miệng vẫn nói. Cách xa cô ta một chút. Bây giờ cô ta đã là người Tu gia rồi, em và cô ta mà truyền ra tin đồn mờ ám thì đối với cả hai bên đều không có lợi.
Em tự biết chừng mực. Anh cứ làm như không thấy đi, em cũng sẽ không để cho ai truyền chuyện của em và cô ấy ra ngoài.
Cận Hàn Thanh ở đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút. Rất có thể là Thương Lục tự mình rời đi.
Sao có thể? Cận Ngụ Đình giả vờ kinh ngạc. Cô ấy sao có thể tự mình đi được chứ?
Nếu anh đoán không sai thì có lẽ cô ấy đã hồi phục thần trí rồi.
Cố Tân Tân mơ hồ nghe được vài chữ, anh ta nhanh như vậy đã biết được chuyện Thương Lục tỉnh lại, xem ra muốn tra ra cô cũng không quá khó.
Cận Ngụ Đình đáp lại anh ta mấy câu, tuy là hiện tại Cận Hàn Thanh không còn gấp gáp như hôm qua, nhưng sự nóng nảy trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được.
Rất có thể là cô ấy đã tìm được người giúp mình, nếu không chỉ dựa vào cô ấy một thân một mình lại không có một đồng trên người sẽ không thể biến mất không còn bóng dáng như vậy được.
Cận Ngụ Đình đi về phía trước, Cố Tân Tân thấy vậy thì cũng đuổi sát theo sau.
Những người bạn lúc trước chị dâu đều không còn liên lạc, tìm về Thương gia có lẽ cũng là chuyện không thể nào. Nếu thật sự là tìm người hỗ trợ thì ít nhất phải có kế hoạch, thế nhưng rõ ràng là ngày thường chị dâu không có cách gì liên lạc với người bên ngoài.
Cận Hàn Thanh cũng đau đầu muốn chết, Nếu tra ra được là kẻ nào mang cô ấy đi, anh nhất định sẽ lột da kẻ đó.
Cố Tân Tân nhìn theo Cận Ngụ Đình ngắt máy, sau đó tầm mắt đảo qua đảo lại trên người cô. Nghe thấy chưa? Em đúng là ngứa da.
Nếu Cận Hàn Thanh thật sự tìm tới thì tôi sẽ nói là anh sai khiến tôi, tôi là vì bị anh ép nên mới miễn cưỡng giúp anh cứu Thương Lục ra ngoài.
Cận Ngụ Đình nhấc tay chỉ cô. Cố Tân Tân, em đúng là cái đồ không có lương tâm.
Cái này gọi là biết tự bảo vệ mình, tốt nhất là trước khi rơi xuống nước tìm được một người chống lưng đủ mạnh.
Cố Tân Tân nói xong, tiếp tục đi ra ngoài, tiếng của Cận Ngụ Đình đuổi theo tới, Tôi hiểu rồi, tôi chính là lốp xe dự phòng của em sao?
Cố Tân Tân không nhịn được cười, lốp xe dự phòng và người chống lưng vốn không giống nhau. Mà có người phụ nữ nào lại cả gan như vậy chứ, dám coi anh thành lốp xe dự phòng?
***
Bát Bát: Gần đây suy nghĩ một chút, wattpad hay có kèm chương mới với vid nhạc, bên fb có ảnh kèm, mỗi wordpress là trống trơn. Tự nhiên thấy bản thân không công bằng haha
~~> Này chính là lí do mấy bữa nay ta đăng trên wordpress sớm hơn vài phút, như vậy có thể coi là công bằng chưa nhỉ? Hị hị